Cố Yến Yến vừa ra đến cửa thì đúng lúc chạm mặt Tư Ương đang bước vào.
Khoảng cách giữa họ rất gần, chỉ cần sơ ý là có thể va vào nhau. Nhưng cả hai cùng khựng lại.
Cố Yến Yến ngước lên nhìn, phát hiện Tư Ương cũng đang nhìn mình. Hai người cứ thế, không ai mở miệng.
Thấy ngượng, cô “hì hì” cười hai tiếng: “Anh… trùng hợp quá.”
“Không trùng hợp. Anh đến tìm em.”
“Ờ…” Lúc này cô chẳng biết nói gì cho phải, đành cười trừ.
“Vừa rồi em đang ăn cơm à?” Tư Ương hỏi.
Cố Yến Yến lắc đầu: “Chưa, em vừa ngồi xuống thôi.”
“Đi với ai?”
“Với…” Cô phân vân có nên nói thật không, do dự một lúc mới nhỏ giọng: “Anh, em mong lát nữa anh nghe hết lời em nói… và tin em.”
Tư Ương gật đầu.
Cố Yến Yến hít sâu, chuẩn bị kể lại mọi chuyện thì phía sau có người gọi:
“Cô Cố, cô Cố.”