Vừa bước vào, Cố Yến Yến đã thấy cách bày trí bên trong còn “có cá tính” hơn cả cánh cửa.
Nhìn thì như bừa bộn, nhưng lại không gây rối mắt; điều đọng lại chỉ là cảm thán trước từng món đồ.
Lần này, hạng mục Cố Yến Yến nhận là thiết kế một mẫu song cửa. Yêu cầu của vị lão nhân là: cổ điển nhưng có hơi thở hiện đại.
Nghe chỉ vài chữ vậy thôi, nhưng phạm vi quá rộng lại càng thử thách sức tưởng tượng.
Suốt dạo trước cô luôn nghĩ: cái gì vừa xưa vừa mới? Mãi đến sáng nay ngồi vào bàn, cô mới lóe ý tưởng.
Lúc ấy tuy đã ngáp ngủ, nhưng để ý tưởng khỏi tuột mất, cô vẫn ghi lại ngay và phác thảo. Vốn định sau khi đi gặp khách về sẽ chỉnh sửa kỹ hơn, ai ngờ bản phác thảo sơ khởi đã bị nộp luôn…
“Các cháu uống gì? Hồng trà hay lục trà? Giới trẻ hình như thích cà phê hơn nhỉ?”
Ông cụ Giang mời hai người ngồi, rồi xoay người vào bếp.