Thế là Cố Thần Nam càng thêm buông thả.
“Bảo bối.” Bị h*m m**n xui khiến, anh càng thêm nồng nhiệt; bàn tay siết lại, kéo phắt chiếc áo phông trên người Lâm Tiểu Mộng xuống.
Lâm Tiểu Mộng theo bản năng đưa tay che ngực, lắc đầu kêu: “Đừng, tam thiếu, đừng…”
Vội quá nên cô lại lỡ miệng gọi “tam thiếu”.
Cố Thần Nam gần như không kiềm chế nổi.
Lúc này, bên dưới vòng đu quay, A Bắc ngửa cổ nhìn, y như một con ngỗng vươn dài cái cổ!
“Ống nhòm, ống nhòm!” A Bắc hấp tấp chìa tay bảo vệ sĩ bên cạnh.
Bảo vệ đưa ống nhòm tới, mấy người cũng ngước lên nhìn, nhưng vòng đu quay quá cao, chẳng thấy rõ gì.
“Bắc ca đang xem cái gì hay thế ạ?” Một bảo vệ tò mò hỏi.
“Liên quan gì đến cậu?” A Bắc giơ ống nhòm quát: “Không việc đừng có lên tiếng!”
Bốn bảo vệ cúi đầu lầm bầm: “Tôi thấy tám phần là Bắc ca đang nhìn chủ tử với cô Linh…”
Rồi mấy tiếng cười khúc khích đầy ám muội. Ai nấy đều ngầm hiểu mà chẳng cần nói.