Chỉ thấy từ đâu đó trong tim dâng lên một vị ngọt chưa từng có, ngọt đến mức… khiến đôi mắt Cố Thần Nam thoáng hiện nét quyến rũ mê người.
Vì vui nên anh làm một việc hiếm thấy: vươn tay ôm lấy vai Lâm Tiểu Mộng. Thoáng chốc, hai người trông y như một cặp tình nhân thân mật.
Khoảnh khắc bị ôm, cơ thể Lâm Tiểu Mộng khựng lại, rồi rất nhanh thả lỏng, chỉ là lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tam thiếu, tối nay trăng đẹp quá.” Lâm Tiểu Mộng như rơi vào trạng thái thiếu nữ mê trai.
Cố Thần Nam ngẩng nhìn trăng, lại chẳng mấy lãng mạn: “Ồ, đẹp à? Cũng thường thôi.”
Im lặng một lát, Lâm Tiểu Mộng mở miệng: “Ngày kia công ty của anh khai trương, vậy em chuyển qua chỗ anh làm giám định cổ vật nhé?”
Cố Thần Nam nghĩ giây lát, nói: “Ngày kia rồi tôi sắp xếp công việc cho em.”
Lâm Tiểu Mộng gật đầu, trong lòng dâng lên một niềm tin vững chắc chưa từng có tựa như trong khoảnh khắc, cô và Cố Thần Nam đứng cùng một chiến tuyến, hai trái tim chưa bao giờ gần đến thế.