“Là thuộc hạ làm việc không đến nơi đến chốn.” Dù chủ tử nói thế nào, trách nhiệm thuộc về mình thì tuyệt đối không thể thoái thác.
Một lúc sau, A Bắc quan sát sắc mặt Cố Thần Nam, chần chừ hỏi: “Chủ tử, có phải trong lòng ngài đã đoán được là ai rồi không ạ?”
Hiếm khi thấy Cố Thần Nam trước chuyện gì lại có thái độ như vậy, nên anh đoán chủ tử nhà mình hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là trong lòng đã có đáp án.
Tất nhiên, khả năng đầu tiên là không thể…
Quả nhiên, Cố Thần Nam khẽ cười một tiếng mà nói cười cũng không hẳn.
Anh nói: “Toàn mấy chuyện cũ rích. Cố Thiên Minh lão bất tử ấy làm thế, thật không biết là khôn ngoan hay ngu muội.”
A Bắc nghe không hiểu chủ tử nói gì, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Ý ngài là chuyện này có liên quan đến Cố Thiên Minh?”
“Không hắn thì còn ai?” Cố Thần Nam buông xấp tài liệu đang xoay xoay trong tay; góc giấy đã bị anh vò đến hằn vết.
Thấy vậy, A Bắc lại khẽ đề nghị: “Nếu chủ tử thực sự hận đến thế, thuộc hạ nguyện thay ngài giải quyết hắn.”