“Vậy… cô ấy thật sự rất xinh đẹp sao?” phụ nữ vĩnh viễn chỉ bận tâm mỗi điều này.
“...Đẹp.” Thôi Thượng Nhiên hơi bất lực. Hồi đó anh còn nhỏ xíu, ý thức về phái nữ còn chưa “bừng tỉnh” mà.
“Em cũng muốn gặp!” Được đáp án khẳng định, Thôi Thiến Thiến liền hiên ngang đưa ra yêu cầu.
“...Gặp kiểu gì?” Thôi Thượng Nhiên cạn lời. Mẹ của Cố Thần Nam mất bao nhiêu năm rồi, đi đâu mà gặp?!
Thôi Thiến Thiến hơi bực: “Anh không có ảnh của cô ấy à?!”
Thôi Thượng Nhiên kêu lên: “Đâu phải mẹ anh, sao anh lại có ảnh của người ta?!”
Câu đó chợt nhắc Thôi Thiến Thiến. Cô mỉm cười, thản nhiên: “Chắc chắn Thần Nam có ảnh mẹ anh ấy. Anh đi xin về cho em xem nhé.”
Cô tổ ơi, nói thì dễ! Tính nết Cố Thần Nam thế nào không biết chắc à? Bảo anh đi đòi ảnh mẹ người ta khác gì bảo anh đi tìm chết! Hic… nghĩ tới đây, Thôi Thượng Nhiên thấy em gái chẳng thương anh chút nào, đau lòng vô hạn…
Bên kia, Dạ Xướng đang khom người chờ lệnh, sẵn sàng “làm lớn”.
Nhưng Môi Nhược Hương cũng vung tay bên ngoài sảnh vang lên một tiếng nổ lớn!