“Cô tính thế nào?” Cố Thiên Minh nhìn dáng vẻ Môi Nhược Hương, nghi hoặc hỏi. “Cô muốn giết Lâm Tiểu Mộng à?”
“Giết cô ta thì phí quá. Lâm Tiểu Mộng giờ còn có tác dụng lớn, tất nhiên phải bắt sống trước đã; chúng ta có thể dùng cô ta uy h**p Cố Thần Nam.” Môi Nhược Hương làm việc xưa nay đều có tính toán riêng.
Cố Thiên Minh tỏ ý tán đồng: “Nếu thật bắt được Cố Thần Nam, nhớ đừng giết vội, nhốt hắn cả đời là xong…”
“Sao? Mềm lòng rồi à?” Môi Nhược Hương bật cười, “Ồ, hóa ra ông cũng có lương tâm cơ đấy.”
“Cô nói kiểu gì thế!” Cố Thiên Minh cũng phát cáu, buột miệng: “Năm đó nếu không phải cô uy h**p tôi, tôi đâu để người ta đối xử với Tăng Lâm An như thế…”
“Đừng làm như ông là kẻ quân tử bị bức bách vậy! Tôi uy h**p ông ư? Hừ, nếu không phải ông tự nguyện, tôi uy h**p nổi chắc? Bớt cái thói chiếm tiện nghi còn tỏ vẻ trong sạch đi!”
Môi Nhược Hương rất giận. Cả đời này, mỗi quyết định của cô đều đúng! Chuyện Tăng Lâm An, cô tuyệt đối không hối hận!
Biệt thự Cố trạch, đèn đuốc sáng trưng.