Từ khi biết nghĩ, cô muốn giết ai là giết, muốn gây rắc rối cho ai là gây. Ấy vậy mà giờ chỉ ba người của Cố Thần Nam đã có thể quần cho đám người của cô lăn ra bất động tự tôn kiêu ngạo của cô hoàn toàn không chấp nhận nổi.
Cảm giác ấy giống như: con vật nhỏ yếu ớt từng nằm gọn trong lòng bàn tay mình, chẳng có sức phản kháng, qua mấy năm bỗng chốc hóa thành mãnh thú mọc nanh, quay đầu có thể cắn chết mình. Cảm giác đó khiến Môi Nhược Hương… hối hận!
“Ta đã mười mấy năm… sao không b*p ch*t mày cho rồi.” Môi Nhược Hương nheo mắt, nghiến răng: “Đáng lẽ lúc đầu phải tiễn cả mày lẫn con tiện nhân mẹ mày xuống địa ngục!”
Lần này Cố Thần Nam còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tiểu Mộng đã xốc váy bước lên, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao cô căm ghét mẹ của Cố Thần Nam đến vậy? Nghe nói bà ấy hiền lành, hòa nhã bà ấy đắc tội gì với cô mà cô làm những chuyện còn thua loài cầm thú?!”
Cố Thần Nam cũng đứng khựng lại thật ra câu hỏi đó đã dằn vặt anh rất lâu.