Lý Tư Nguyệt và Hân Nhi cùng nằm trên chiếc giường lớn kiểu Âu. Anh ôm chặt cô trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô gái đang run rẩy khóc, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt cho cô. Mỗi lần nhìn thấy giọt nước mắt đó rơi xuống, trong lòng anh lại dấy lên một cơn mềm yếu.
“Ngoan… ngày mai Diệu Tư sẽ về chơi với con. Con sẽ không cô đơn đâu.”
“Chú Lý… tại sao năm nào chú cũng phải ra nước ngoài?
Ở bên kia… có người chú thương hơn đúng không?
Con… chẳng quan trọng bằng người đó phải không?”
Giọng cô vừa nghẹn vừa run. Chú Lý biến mất mỗi năm đều như một thói quen cố định. Mỗi lần đi là mất hút, cô chẳng liên lạc được, chẳng biết anh ở đâu, chỉ biết đợi — đợi đến ngày anh lại xuất hiện đột ngột trong lâu đài.
“Con bé ngốc này đang nói cái gì vậy?
Trong lòng chú, người chú thương nhất vẫn là con.
Làm sao có ai quan trọng hơn con được?”
Anh bật cười khẽ. Không ngờ cô lại biết ghen như vậy.
“Chú toàn nói dối.
Khi thì bảo sẽ đưa con đi chơi, khi thì bảo sẽ ở bên con trong ngày sinh nhật…
Nhưng bây giờ lại nói phải ra nước ngoài nửa năm.
Con không biết chú nói cái nào mới là thật nữa.”
Trong mắt cô, chú Lý như người dùng lời ngọt để dỗ cô, rồi lại trói chặt cô bằng chính những lời ấy. Lần nào cũng khiến cô tin, rồi lại khiến cô tủi thân.
“Ngoan, Hân Nhi… chú hứa sẽ quay về kịp sinh nhật con.
Chú nói được thì làm được.”
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ bé khóc đỏ cả mắt, trái tim cũng nhói theo từng tiếng nấc của cô.
“Con không tin!”
Cô phụng phịu quay đầu đi, không chịu nhìn anh nữa.
“Con bé này… nghe chú nói này.
Chú đảm bảo… nhất định sẽ về vào ngày mùng sáu tháng mười một — sinh nhật con.
Chú sẽ không thất hứa đâu, được chưa?”
Lý Tư Nguyệt rướn người lại gần, cố gắng dỗ dành cô bằng giọng ôn hòa nhất.
Hân Nhi nhìn anh, đôi mắt trong suốt như nước, ánh lên vẻ kiêu kỳ hiếm thấy ở cô:
“Nếu chú nuốt lời thì sao?”
Cô hỏi bằng giọng nhỏ nhưng sắc nét, cứ như đang tra khảo tội phạm.
Và Lý Tư Nguyệt biết —câu hỏi tiếp theo của cô…sẽ khiến anh đỏ mặt thật sự.
Lý Tư Nguyệt nở nụ cười đầy tà khí, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ trêu đùa tinh quái vốn là đặc trưng của anh. Anh cúi xuống sát hơn, đầu ngón tay nâng cằm cô, vuốt nhẹ một đường như càn quấy:
“Vậy… con muốn phạt chú thế nào cũng được. Chú đưa cả cơ thể này cho con. Muốn xử lý ra sao… tùy con.”
Giọng anh trầm thấp như mị hoặc, cố ý nói ra câu khiến người ta đỏ mặt.
“Chú Lý!”
Hân Nhi giật mình, mặt đỏ bừng như bị chạm vào dây thần kinh nào đó.
“Con không thích chú nói mấy câu không đứng đắn như vậy! Lúc nào chú cũng thích trêu con!”
Cô nhíu đôi mày nhỏ thanh tú, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ bất mãn — nhưng càng phản đối lại càng đáng yêu, càng khiến anh muốn trêu chọc tiếp.
“Không khóc nữa rồi hả?”
Anh ôm chặt cô hơn, bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng cô như dỗ dành bé con.
Hân Nhi ngập ngừng một lúc rồi bỗng hỏi, giọng mang theo chút mong đợi:
“Chú nói anh Diệu Tư sẽ về thật sao?”
Chỉ một câu thôi, đôi mắt cô đã sáng như được thắp đèn.
Nếu Diệu Tư về, cô sẽ có người chơi cùng, có người trò chuyện, có người giúp cô “tháo xiềng xích” mà chú Lý luôn áp lên người cô.
Nghĩ tới đó, trái tim cô nhẹ hẳn.
“Ừ. Yên tâm đi. Anh Diệu Tư của con nhất định sẽ thay chú… trông chừng cái đứa nghịch ngợm này.”
Lý Tư Nguyệt liếc qua đã thấy hết suy nghĩ trong mắt cô.
Một câu nói lập tức chặn đứng sự phấn khởi đang muốn bùng nổ của cô.
“Con sẽ ngoan mà!
Con nghe lời anh Diệu Tư, chú khỏi lo.”
Hân Nhi nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở.
Vẻ tự do mà cô tưởng tượng dường như hiện rõ ngay trước mắt.
“Con bé này… vừa nãy còn khóc như trời sắp sập.
Sao một lát lại vui vẻ nghe lời như thế rồi?”
Lý Tư Nguyệt bật cười, nhìn cô ngoan ngoãn mà trong lòng lại có một dòng cảm xúc kỳ lạ trỗi lên — vừa buồn cười, vừa đau nhói, lại vừa không cam tâm.
Không cam tâm vì…
chỉ cần xoay đầu đi một chút, cô đã vui vì có người khác.
“Hay là… con muốn theo chú ra nước ngoài?
Nếu con muốn đi cùng, chú cầu còn không được.”
Cô đột ngột bò lên ngực anh, đôi mắt sáng như sao, nhìn thẳng xuống gương mặt tuấn mỹ của anh từ trên cao.
Cô nói câu đó bằng một giọng nửa thật nửa đùa, nhưng lại khiến tim anh rung lên một nhịp.
Anh bật cười, nâng tay chạm vào eo cô để giữ cô khỏi ngã:
“Khi nào con học được cái thói đi đường vòng, hả? Biết dùng chiêu rồi à?”
“Con đâu có…”
Cô chu môi, cố tỏ ra nghiêm túc nhưng lại càng giống đang làm nũng.
Anh nhìn cô một hồi lâu rồi bỗng hỏi, giọng trầm thấp, mang theo chút ý vị không dễ nói ra:
“Hân Nhi…
nói chú nghe xem, con thích kiểu đàn ông như thế nào?”
Câu hỏi đột ngột tới mức trái tim cô như ngừng đập nửa nhịp.
“Chú… chú hỏi cái gì kỳ vậy…”
Mặt cô đỏ bừng, đôi tay nhỏ siết lấy áo anh, vành tai nóng lên đến mức như muốn bốc khói.
“Sao vậy? Không trả lời được à?”
Anh nâng cằm cô lần nữa, bắt cô phải đối mắt với anh.
“Xấu hổ chết đi được…
Con với chú đang… đang nằm sát như vậy…
Còn hỏi mấy câu này…”
Giọng cô nhỏ đến mức gần như chỉ còn tiếng thì thầm.
Một cô gái lớn lên trong vòng tay anh, đơn thuần, nhạy cảm, lại bị người đàn ông này áp sát… hỏi những câu khó nói.
Dĩ nhiên là đỏ mặt.
Lý Tư Nguyệt nhìn cô phản ứng mạnh như thế, ánh mắt đen sâu của anh lại càng chìm xuống, vừa buồn cười vừa không nói nên lời — và trong đó còn xen chút cảm xúc anh không dám gọi tên.
Đêm cuối cùng trước khi Lý Tư Nguyệt ra nước ngoài, cả lâu đài yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ. Hân Nhi không chịu ngủ, cứ ôm lấy cánh tay anh, kéo anh lên giường cùng cô, nhất quyết không buông như sợ anh biến mất.
Hai người nằm cạnh nhau trên chiếc giường lớn rộng gần hai mét, chăn lụa mềm mại bao phủ, ánh đèn đầu giường dịu vàng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lý Tư Nguyệt nghiêng người, cánh tay dài ôm lấy vai cô, giọng nói trầm ổn vang lên trong không gian mờ ấm:
“Hân Nhi… nửa năm nữa khi chú quay về, có thể con đã lớn hơn rất nhiều rồi.”
Anh nhìn cô thật lâu.
Trong ánh mắt ấy có cả yêu thương, cả tiếc nuối, cả một chút ngổn ngang khó gọi tên.
“Ngày trước con chỉ là đứa bé thích khóc, hễ không thấy chú là chạy đi tìm… vậy mà bây giờ đã lớn đến mức… chú không nhận ra nữa.”
Hân Nhi cọ mặt vào ngực anh như một con mèo con làm nũng. Cử động nhỏ bé ấy khiến trái tim người đàn ông như bị ai đó bóp nhẹ một cái.
“Con có lớn thế nào… chú Lý vẫn là người con yêu nhất.”
Cô nói thật lòng, giọng nhỏ nhưng rõ ràng, không chút do dự.
Lý Tư Nguyệt sững lại một giây.
Rồi khóe môi anh cong lên, nụ cười đầy tà khí quen thuộc:
“Yêu nhất?
Con yêu chú… theo kiểu nào đây?”
“Chú Lý!”
Hân Nhi đỏ mặt đến mức hai tai cũng hồng lên.
“Chú lại nói mấy câu xấu xa!”
Cô xoay người, quay lưng về phía anh, ôm gối che mặt.
Rõ ràng là mắc cỡ đến mức tim đập loạn.
Anh bật cười, ôm cô từ phía sau, một tay kéo cô lại áp sát lồng ngực mình.
Cảm giác ôm cô như ôm một món bảo vật mềm mại, bất kỳ ai khác chạm vào đều khiến anh điên lên.
Anh thì thầm bên tai cô:
“Hân Nhi… chú đi rồi con sẽ nhớ chú đúng không?”
Câu nói mang theo sự lưu luyến chưa từng có.
Cô chớp mắt mấy lần vì buồn ngủ, giọng mềm đến mức như tan vào không khí:
“Con sẽ nhớ… nhưng chú không ở nhà cũng… cũng tốt mà…”
Vừa nói xong, cô thậm chí không ý thức được lời mình, chỉ ngái ngủ trả lời theo cảm xúc.
Nhưng câu nói ấy lại như mồi lửa rơi vào lòng Lý Tư Nguyệt.
Anh cứng người trong vài giây.
Rồi từ từ cúi xuống nhìn chằm chằm cô.
“Tốt?
Ý con là… không có chú thì tốt hơn?
Con thích chú đi xa?”
Giọng anh thấp, đầy nguy hiểm.
Hân Nhi vẫn vùi đầu trong chăn, giọng mơ màng:
“Ngày nào chú cũng quản con… không cho con ra ngoài… giống như con bị nhốt vậy… con không thích…”
Cô chưa nói hết, chăn đã bị kéo xuống.
Lý Tư Nguyệt kéo mạnh cô vào lòng, ôm chặt đến mức cô thở cũng khó khăn.
“Con bé chết tiệt…
Con chỉ được phép thích ở cạnh chú.
Chú chỉ cho phép con nghĩ đến chú —
con là của mình chú, hiểu không?”
Hơi thở anh nóng rực bên tai khiến cô khẽ run.
Cô muốn phản bác nhưng miệng đã bị bàn tay lớn của anh che lại.
Anh cúi xuống áp trán mình lên trán cô, thì thầm như trừng phạt:
“Ai cũng không được chạm vào con.
Con chỉ có thể là của chú.”
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua tấm rèm ren trắng, đậu lên mí mắt khép hờ của Hân Nhi. Cô dụi mắt, kéo chăn lụa trùm kín đầu, định ngủ vùi thêm.
“Hân Nhi… heo con nhỏ…
Chú phải đi rồi, con không tiễn chú sao?”
Giọng anh vang lên ngay bên giường.
“A! Chú Lý… hôm nay chú đi thật à?”
Hân Nhi bật dậy như bị điện giật, tóc rối mềm rũ trước ngực, đôi mắt to tròn còn ngái ngủ.
Lý Tư Nguyệt đã mặc xong vest đen, cà vạt gọn gàng.
Anh đứng cạnh cửa, khí chất mạnh mẽ đến mức chỉ cần liếc thôi cũng đủ làm người khác nín thở.
Nhưng khi nhìn cô, ánh mắt ấy lại mềm như nước.
“Ừ. Đến giờ rồi.”
Cô chạy đến gần, túm lấy cà vạt của anh như đứa trẻ bám lấy người lớn:
“Chú Lý…
nửa năm nữa chú về đúng mùa đông rồi…
cũng là sinh nhật mười tám tuổi của con.
Chú nhớ phải tặng quà lớn cho con đó!
Không thì con giận thật luôn!”
Cô chu môi, giọng vừa nũng vừa hờn.
Anh bật cười, vòng tay ôm eo cô:
“Còn phải xem con có ngoan không đã.
Anh Diệu Tư sẽ giám sát hết.
Chỉ cần con không nghe lời…
quà gì cũng khỏi nghĩ tới.”
Hân Nhi trợn mắt, không phục:
“Chú không ở nhà rồi mà còn giám sát từ xa?
Con không phải thú cưng đâu mà nhốt trong lâu đài!”
Nỗi tủi thân tích từ bao năm trào ra.
Cô nói tiếp, giọng run nhẹ:
“Chú…con thật sự không hiểu…tại sao con không được ra ngoài?
Tại sao không được kết bạn?
Tại sao phải sống trong cái lồng vàng này?”
Nước mắt trong veo đã lấp lánh nơi khóe mắt.
“Bạn con được tự do cười nói, được đi chơi…
còn con… lúc nào cũng chỉ có chú, với bốn bức tường.
Con không biết… con khác những cô gái khác ở chỗ nào mà chú phải nhốt con như vậy.”
Cô nghẹn lại, đôi bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo anh.