Cố Yến Yến nhìn bầu trời xanh biếc, thu lại vẻ mặt, lẩm bẩm: “Thật ra em thấy em cũng… mít ướt. Nhất là dạo này, em cứ có cảm giác anh đang tránh em.”
“Tránh em?” Tư Ương nhớ lại dạo trước hình như đúng là có ý nghĩ ấy, nhưng tất nhiên anh khôn ngoan không nói ra.
“Ừ. Anh nói thật đi, ‘anh kia’ của anh nghĩ gì? Có phải ghét em không?” Cố Yến Yến vừa nói vừa trở mình, nhìn nghiêng gương mặt Tư Ương, còn chớp mắt mấy cái.
Tư Ương cảm nhận ánh nhìn cạnh bên, hơi mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng đáp lại:
“Sao có thể. Em là người… không dễ bị ghét.”
“Thật không?”
Không hiểu sao, nghe vậy cô lại nhớ chuyện ở trường, tâm trạng lại sa xuống mấy phần. Vốn đã tự dỗ mình xong, giờ lại thấy tủi.
“Nếu thật sự ‘không dễ bị ghét’ thì sao lại có nhiều người vô cớ nói xấu em thế?”
“Chỉ chứng tỏ họ chưa hiểu em thôi.”