Cố Yến Yến thấy ba chữ ấy hiện trên màn hình thì tim khựng lại, cuối cùng vẫn căng thẳng bấm nghe.
“Cậu Tư, cho hỏi Yến Yến dậy chưa?”
Giọng điệu dè dặt này… là cô chủ nhiệm sao? Cố Yến Yến đưa điện thoại ra xa nhìn lại phần ghi chú, chắc chắn không nhầm rồi mới áp máy trở lại.
“Cô ạ, là em đây.”
“Yến Yến, là em à?” Đầu dây bên kia đầy ngạc nhiên, như thể không ngờ người nghe máy lại là cô.
“Cô ơi, đây là số của em.”
Cố Yến Yến đáp mà cạn lời—số của cô, không phải cô nghe thì là ai?
Đầu dây bên kia “ồ” mấy tiếng rồi nói tiếp: “Yến Yến này, cô gọi chỉ muốn hỏi chiều nay em có thể tới trường không?”
Cố Yến Yến nhìn đồng hồ, vừa đúng mười hai giờ. Cô nhớ buổi chiều vào học lúc một rưỡi, nếu nhanh tay một chút thì vẫn kịp.
“Được ạ.”
“Thế thì nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”