Ngồi trong taxi, trong đầu Cố Yến Yến vẫn văng vẳng câu nói vừa rồi của Tô Minh Lưu.
Nếu không phải cô từng bước chân vào nhà họ Tư, nếu không phải đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Tô Minh Lưu — thì nhà họ Tô, có lẽ vẫn là giấc mơ lớn nhất trước tuổi mười tám của cô.
“Cố Yến Yến, mày đang nghĩ gì vậy? Mày quên rồi à, sự đáng sợ của Tô Minh Lưu đâu chỉ có vậy?”
Cố Yến Yến tự vỗ nhẹ vào má mình, ép bản thân nhớ lại tất cả chuyện kiếp trước. Chính vì sự chèn ép của Tô Minh Lưu mà nhà họ Tư tan nát. Cô sao có thể yếu đuối đến mức lại bị vẻ ngoài nho nhã kia đánh lừa được chứ?
“Cô gái nhỏ, cô muốn đến Nhất Trung à?”
Tài xế thấy Yến Yến lúc lên xe còn chưa nói rõ điểm đến nên hỏi lại một câu.