“Đó gọi là làm họ bối rối hả? Em có dùng não không vậy, rõ là làm anh bối rối thì có!” Cố Thần Nam dí một ngón tay vào trán, ấn cái đầu Lâm Tiểu Mộng lùi mãi ra sau.
“Á đau!” Lâm Tiểu Mộng ôm trán kêu oai oái: “Nhẹ tay chút đi chứ, lỡ anh ấn cho con dâu tương lai của mẹ anh ngu đi thì tính sao, hả hả!”
Khóe môi Cố Thần Nam lại giật, ghét bỏ hất tay: “Đủ rồi đấy.”
Lâm Tiểu Mộng vẫn cười hì hì: “Em nói sự thật mà. Ối dào, ngay cả sự thật cũng không cho nói, anh có cần bá đạo vậy không!”
“Em lắm mồm quá, ngồi im cho anh.” Cố Thần Nam kéo cổ áo sơ mi chỉnh lại, giữa bao ánh nhìn liền khôi phục dáng vẻ băng sơn lạnh nhạt như thường.
Được “sếp lớn” ra lệnh, Lâm Tiểu Mộng cũng bắt đầu ngồi ngay ngắn, trông rất ra dáng thục nữ.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô lại không chịu ngoan, bấu lấy cổ tay Cố Thần Nam, có vẻ cực kỳ hứng thú với chiếc đồng hồ nam đính kim cương đó.
Cố Thần Nam để mặc cô nghịch một lúc mới thấp giọng hỏi: “Hình như em thích cái đồng hồ này lắm nhỉ.”
“Thích chứ, của hãng gì vậy?” cô hỏi.