Lâm Tiểu Mộng thò đầu qua hỏi: “Sao thế, anh đang xem gì vậy?”
“Không có gì.” Cố Thần Nam đáp nhạt như không.
Một lúc sau, Lâm Tiểu Mộng lại ghé sát, hạ giọng: “Cố Thần Nam, em cứ thấy không khí tối nay là lạ…”
Cố Thần Nam hơi nhướng mày kinh ngạc đến Lâm Tiểu Mộng cũng nhận ra chút gì đó ư?
Cô nói tiếp: “Anh nhìn xem, khách đến dự đấu giá ai nấy thái độ đều… cho có. Anh nói họ mang mấy món tới làm từ thiện? Nhưng chắc chắn không bằng anh đâu, vì anh mang đến tận bốn món cơ mà.”
“Em nói gì?” Cố Thần Nam trố mắt. “Bốn món?”
“Đúng, bốn món, đều do em tự tay chọn.” Lâm Tiểu Mộng còn hãnh diện ra mặt. “Anh yên tâm, em dám bảo đảm đồ cổ của mọi người ở đây chẳng có món nào đắt bằng của mình đâu.”
…Khóe môi Cố Thần Nam giật giật, anh nén đau lòng hỏi: “Thư ký không nói với em…”
“Nói rồi. Nhưng thì đã sao? Mình làm từ thiện, chẳng lẽ anh cũng chỉ muốn làm màu thôi à?” Lâm Tiểu Mộng mặt đầy bất mãn. “Làm từ thiện là tích đức, anh đừng có làm qua loa!”