“Sai rồi, không phải hôm nay tôi mới nghi ngờ ông. Mà là đã nghi ngờ từ lâu rồi.”
Trên mặt Tô Chính Hiên thoáng sửng sốt, A Bắc và Dạ Xướng cũng vậy! Không đúng mà, trưa nay Cố Thần Nam còn tỏ vẻ như vừa mới biết lão quản gia là hung thủ cơ…
Nhưng Cố Thần Nam mặc kệ ba người kia nghĩ gì. Từ nhỏ đến lớn, làm việc anh luôn có cách của riêng mình; rất nhiều chuyện anh chẳng thích nói toạc ra, thà để trong lòng.
Trên mặt lão quản gia dĩ nhiên là kinh hoảng tột độ, kế đó là nghi hoặc. Ông ta khẽ nói: “Không thể nào… sao cậu có thể… nghi ngờ tôi được…”
“Tại sao lại không?” Cố Thần Nam nhạt giọng hỏi vặn, “Ông tưởng mình che giấu giỏi lắm à? Khi vô tình thẳng lưng, khi làm việc vặt mà lộ ra vài động tác… Chỉ là ông không tự nhận ra thôi.”
Đến lúc này lão quản gia mới hiểu: thời gian lâu quá khiến ông ta khó tránh sơ suất; nhưng ông ta cũng rõ, dù mình có lơi một chút, thì cũng cần Cố Thần Nam có năng lực quan sát vô cùng sắc bén!