Bên ngoài trời đã tối, có lẽ lão quản gia sẽ nhanh chóng tới gõ cửa, mà họ thì vẫn chưa bày biện được gì… Nhưng mặc kệ đi. Lâm Tiểu Mộng chớp mắt, chỉ cảm thấy con tim mình mềm ra thành một mảng.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô Lâm Tiểu Mộng yêu một ai. Đúng vậy, lần đầu cô rung động, lần đầu cô biết yêu tất cả đều vì người đàn ông trước mắt, Cố Thần Nam.
“Cố Thần Nam…” Cô thì thầm gọi tên anh. Thực ra cô rất muốn nói: em cũng rất, rất thích anh.
Khoảnh khắc này, Cố Thần Nam như chìm trong men say, nhưng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo. Suy cho cùng, anh vẫn kiềm chế và tự chủ hơn Lâm Tiểu Mộng. Ánh mắt anh chỉ lóe lên một chút rồi gương mặt lại trở nên điềm tĩnh.
“Anh nghĩ, tối nay chúng ta có thể… nằm cạnh nhau.” Cố Thần Nam chậm rãi nói. Rồi anh bất chợt cúi đầu thật nhanh, khẽ chạm một cái lên bờ môi đang hé của Lâm Tiểu Mộng, sau đó làm như không có chuyện gì mà ngoảnh mặt đi.
Lâm Tiểu Mộng ngẩn ra một lúc, vô thức đưa ngón tay chạm lên môi mình, mặt ửng đỏ.
“…Cái đó, có lẽ… có lẽ lão quản gia sắp tới rồi, em có nên trốn trước không…” Lâm Tiểu Mộng bắt đầu lái sang chuyện khác.
“Em ra ngoài trước đi.” Cố Thần Nam bình tĩnh nói.