Hôn Nhân 99 Lần: Hôn Ước Máu Và Kim Cương Hồng

Chương 11: Đánh đến xuất huyết dạ dày


Chương trước Chương tiếp

Lần này Lâm Tiểu Mộng không còn nhịn nhục nữa, cô nhanh nhẹn né khỏi roi quất vào người mình, rồi ba bước lao tới, giơ tay tát thẳng vào mặt người hầu, khiến gã đàn ông to lớn sững sờ!

“Phì! Chó cậy thế nhà!” Lâm Tiểu Mộng mắng thẳng.

“Con đàn bà tiện tì này, mày dám đánh trả?” Người hầu tức đến phát điên, lập tức lao vào vật lộn với cô.

Lâm Tiểu Mộng cũng nổi trận lôi đình, mặc kệ bản thân chỉ là một cô gái, liều lĩnh vừa cắn vừa đánh, đến cả răng cũng dùng tới!

Nhưng chung quy cô vẫn là phụ nữ, sao đấu nổi đàn ông. Chưa được mấy chiêu, cô đã bị đá ngã lăn ra đất, tóc tai rối bời, mặt mũi lem luốc.

Tên kia lại tiến lên, hung hăng tung cú đá thẳng vào bụng cô, khiến cô hét lên thảm thiết!

“Dừng tay!” Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên, kịp thời ngăn chặn hành động tiếp theo của gã.

Người hầu quay lại, thấy đó là Cố Thần Nam. Không hiểu sao sắc mặt hắn lúc này vô cùng đáng sợ. Gã lập tức giở trò vu oan:
“Tam thiếu, con đàn bà này không nghe lệnh ngài chạy bộ, tôi đang thay ngài dạy dỗ nó!”

“Ồ? Ngươi thay ta dạy dỗ cô ta?” Cố Thần Nam nở nụ cười, trên gương mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ khó lường, chậm rãi hỏi ngược: “Từ khi nào đến lượt ngươi thay ta? Ngươi cũng xứng chắc?”

Người hầu nghe ra chủ tử có ý không lành, vội vàng giải thích:
“Tam thiếu, tôi…”

“Đủ rồi!” Cố Thần Nam cắt ngang, lạnh lùng ra lệnh cho A Bắc cùng đám vệ sĩ đi theo:
“Kẻ dám mượn danh ta tự tiện làm càn, kéo xuống, xử lý theo quy củ Hắc Liên Minh.”

A Bắc đáp: “Vâng.” Rồi phất tay: “Lôi hắn đi!”

“Tam thiếu, tôi không cố ý, xin ngài tha cho tôi… Tam thiếu…” Người hầu vừa bị lôi đi vừa cầu xin thảm thiết.

Lâm Tiểu Mộng ôm bụng, gương mặt nhăn nhó đau đớn, hơi thở dồn dập, suýt lăn lộn trên đất.

Cố Thần Nam từng bước đi tới, cúi xuống nhìn:
“Ê, đàn bà, cô chết chưa đấy?”

Nhưng Lâm Tiểu Mộng chẳng buồn đáp, chỉ gắng sức hít từng hơi nặng nhọc.

Cố Thần Nam chờ mãi phát bực, dùng mũi giày đá nhẹ vào vai cô, khiến cô rên đau một tiếng, ngẩng đầu lên… Hắn bất ngờ thấy khóe miệng cô rỉ máu!

“Cô sao thế?” Lúc này Cố Thần Nam hoảng lên, lập tức ngồi xuống, đỡ lấy vai cô.

Lâm Tiểu Mộng nào còn sức mà nói, cơn đau hành hạ khiến cô như muốn chết đi.

Ánh mắt Cố Thần Nam trượt xuống bụng – nơi cô đang ôm chặt. Chỉ một thoáng hắn đã hiểu:
“A Bắc! Mau gọi bác sĩ tới!”

Nói rồi, hắn cẩn thận bế Lâm Tiểu Mộng lên, sải bước về phía trong.

Chỉ thoáng nhìn là biết, cú đá vừa rồi giáng thẳng vào dạ dày cô, có khả năng đã xuất huyết. Đáng chết thật, tên hầu đó đúng là tìm đường chết, dám ra tay ác độc như vậy!

Gương mặt Lâm Tiểu Mộng tái nhợt, cái đầu yếu ớt dựa vào ngực hắn. Hơi thở của hắn phảng phất mùi thảo mộc thanh nhã, khiến cơn đau của cô dịu bớt phần nào.

Vài bước đã tới phòng phẫu thuật đặc biệt trong biệt thự, bác sĩ gia đình nhanh chóng đến nơi, khám qua rồi nói:
“Cô gái này bị xuất huyết dạ dày nghiêm trọng. Các người ra ngoài trước đi, tôi và trợ lý sẽ xử lý.”

Cố Thần Nam đành phải lui ra. Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn Lâm Tiểu Mộng, ánh mắt do dự, rồi lại cố tỏ ra hung dữ:
“Đàn bà chết tiệt, cô tốt nhất đừng có chuyện gì, nếu không ta sẽ không tha cho cô đâu!”

Nằm trên bàn mổ, giữa cơn đau dữ dội, Lâm Tiểu Mộng bỗng cảm thấy… Nói những lời đó vào lúc này, Cố Thần Nam thật sự… quá trẻ con!

Ngoài phòng, chờ một lát, A Bắc cầm điện thoại bước tới, cung kính:
“Tam thiếu, tiểu thư nhà họ Thôi gọi đến.”

Cố Thần Nam do dự một giây, rồi vẫn nhận máy, giọng lạnh lùng:
“Có chuyện gì?”

“Thần Nam, anh đang ở đâu vậy?” Giọng nữ mềm mại, nũng nịu truyền đến.

“Ở Cố trạch.” Hắn hờ hững đáp, nhưng mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng.

“Đã mấy ngày rồi em không gặp anh, em nhớ anh lắm.” Thôi tiểu thư – Thôi Thiến Thiến bắt đầu làm nũng.

Cố Thần Nam cau mày:
“Ba ngày trước chúng ta chẳng phải vừa gặp sao?”

Vốn là kiểu đàn ông lạnh lùng, hắn cực kỳ ghét phụ nữ quấn quýt. Dù Thôi Thiến Thiến là vị hôn thê của hắn, cũng không ngoại lệ.

“Đã ba ngày rồi đấy, hơn nữa lần trước chúng ta chỉ nói được vài câu thôi mà…” Cô ta bất mãn nói, rồi chợt im bặt, nhớ ra tính khí của hắn, liền vội vàng đổi giọng:
“Thần Nam, chiếc nhẫn kim cương bị mất, đã tìm thấy chưa?”

Cố Thần Nam nhíu mày sâu hơn, liếc nhìn cánh cửa:
“Chưa. Tìm được ta sẽ báo.”

“Nhưng lễ đính hôn của chúng ta chỉ còn một tháng nữa thôi…”

“Còn chuyện gì khác không? Không thì tôi cúp.” Cố Thần Nam vốn không chịu nổi phụ nữ dài dòng, dứt khoát ngắt điện thoại.

 



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...