Biệt thự này là do Cố Thiên Minh – cha của Cố Thần Nam – mua, cố ý dành riêng cho hắn ở. Bình thường, ông cụ Cố và hai người anh trai của hắn cũng hay ghé qua, ở lại mười ngày nửa tháng cũng là chuyện thường.
Dĩ nhiên, đây là tin tức mà Lâm Tiểu Mộng cố tình nghe ngóng được trong lúc ở bếp pha cà phê. Đã mang danh “cao thủ kiếm tiền”, khả năng moi tin và kết giao của cô quả thật không tệ.
Bằng không, với thân phận không hậu thuẫn gì như cô, làm sao trong thẻ ngân hàng lại để dành được hẳn hai mươi vạn tệ?
Lâm Tiểu Mộng bưng ly cà phê Blue Mountain vừa pha xong, đem ra vườn. Cố Thần Nam đang ngồi dưới chiếc dù trắng, trước mặt là bàn tròn cùng một chiếc laptop.
“Tam thiếu, cà phê ngài gọi đây.” Lâm Tiểu Mộng cẩn thận đặt cốc xuống cạnh hắn.
Cố Thần Nam không thèm liếc một cái, hừ lạnh cũng chẳng có, hoàn toàn coi cô như không khí.
Lâm Tiểu Mộng bĩu môi. Ra vẻ ta đây cái gì chứ, làm như mình quý tộc lắm ấy! Nhưng mà, phải công nhận, nhìn kỹ thì Cố Thần Nam đúng là đẹp trai thật.
Dưới tán dù lớn, hắn mặc sơ mi màu xám khói, quần dài sáng màu càng tôn vóc dáng cao ráo. Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, mái tóc rậm được cắt tỉa chỉnh tề, vài lọn mái rơi xuống đôi mày sắc sảo. Đôi mắt trầm ổn, sống mũi cao, bờ môi đẹp như tạc, đến cả cằm cũng hoàn mỹ một cách khó tin…
“Nhìn đủ chưa?”
Lâm Tiểu Mộng chớp chớp mắt, nuốt nước bọt, ngơ ngác:
“Hả?”
Cố Thần Nam ngẩng khuôn mặt hoàn mỹ, cầm ly cà phê, khóe mắt liếc sang:
“Ta hỏi, cô nhìn bản thiếu gia đủ chưa?”
Chết rồi, bị phát hiện! Lâm Tiểu Mộng âm thầm hối hận, đường đường là phụ nữ mà nhìn đàn ông trắng trợn như vậy, mất mặt quá!
“Khụ khụ, cái đó…” Nịnh hót là sở trường của cô mà. “Tam thiếu ngài tướng mạo hơn người, tôi nghĩ chắc chắn cũng có người từng nói với ngài thế này…”
Cố Thần Nam nhướng mày, bằng ánh mắt ra hiệu cô nói tiếp.
Lâm Tiểu Mộng liền phụ họa:
“Xưa có Tây Thi khuynh quốc, nay có Tam thiếu khuynh thành.”
Cố Thần Nam trầm giọng:
“Cô lấy ta so với đàn bà?”
“Ờ…” Lâm Tiểu Mộng chớp mắt, không lẽ nịnh hót mà cũng sai? Nhưng nhìn sao thì gương mặt hắn đúng là… đẹp kiểu nữ tính thật mà.
(Ôi trời ạ, Tiểu Mộng ơi, người khác dù có nghĩ Cố Thần Nam đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành thì cũng không ai dám nói toẹt ra! Chỉ có cô – đứa ngốc này – mới dám nói thẳng thôi…)
Thấy cô không trả lời, Cố Thần Nam bất ngờ đập bàn, giận dữ:
“Đồ đàn bà rẻ mạt! Cô chán sống rồi à!”
“Xin lỗi xin lỗi, tha cho tôi đi Tam thiếu, tôi không cố ý mà…” Lâm Tiểu Mộng vội vàng cầu xin.
“Bản thiếu gia phạt cô chạy quanh sân vận động 20 vòng! Mau đi!” Hắn lạnh lùng ra lệnh, rồi chẳng thèm liếc cô thêm một cái, như thể cô là con ruồi đáng ghét.
Thế là Lâm Tiểu Mộng phải lĩnh phạt, có người hầu theo dõi đưa cô đến sân vận động. Một vòng dài hẳn 400m, mà bắt chạy 20 vòng… lại còn dưới trời nắng gắt!
Một vòng, hai vòng, ba vòng… Sau bốn vòng, Lâm Tiểu Mộng kiệt sức, chống gối th* d*c, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhỏ tong tong xuống đường chạy.
“Chạy nhanh lên! Không được lười biếng!” Người hầu giám sát thấy cô dừng lại liền quát to.
Lâm Tiểu Mộng cố gắng bắt chuyện:
“Ngài xem, tôi mới đến, thật sự không chạy nổi 20 vòng. Xin ngài rộng lượng, dù sao Tam thiếu cũng không ở đây, chỉ cần 10 vòng thôi, sau này tôi sẽ nhớ ơn ngài mãi…”
Ai ngờ lời ngon tiếng ngọt chẳng có tác dụng. Người hầu lạnh lùng:
“Vô ích thôi! Cô tưởng Tam thiếu không ở đây thì không nhìn thấy từng cử động của cô à? Đừng mơ! Mau chạy tiếp, nếu không thì cẩn thận cái roi trong tay ta!”
Khốn kiếp! Lâm Tiểu Mộng nghiến răng, thật coi cô như gia súc muốn đánh thì đánh sao? Còn nhân quyền nữa không? Rõ ràng là hống hách dựa hơi chủ nhân!
Cô nhăn nhó, miễn cưỡng đứng thẳng rồi tiếp tục chạy, nhưng tốc độ đã chậm hẳn, chỉ mong giữ sức.
Chạy thêm hai vòng nữa, người hầu kia không chịu nổi, vung roi quất thẳng xuống lưng cô!
“Á!” Lâm Tiểu Mộng ôm lấy vai, hét lên đau đớn, nước mắt ứa ra, đôi mắt giận dữ phun lửa nhìn thẳng hắn.
“Còn dám trừng mắt? Mau chạy tiếp!” Người hầu lại giơ cao roi trong tay.