Ánh sáng mờ mịt như trôi giữa sương mưa. Cơn đau dữ dội nơi ngực như có ai dùng dao khoét sâu từng tấc thịt. A Vân run rẩy, bàn tay dính đầy máu, nắm chặt lấy chuôi dao đang găm trong lồng ngực mình. Mưa tạt lên mặt, lạnh buốt đến tê dại, nhưng thứ lạnh lẽo thật sự lại đang lan ra từ chính trái tim cô.
Trước mắt cô là gương mặt A Ngọc — khuôn mặt quen thuộc đến mức chỉ cần liếc qua cũng biết từng biểu cảm. Người từng vào sinh ra tử cùng cô, từng chia nhau miếng bánh lương khô trong rừng đạn bom, giờ lại là kẻ đâm cô một nhát từ phía sau.
Giọng A Vân khàn khàn, ngắt quãng như từ cổ họng rỉ ra:
“A Ngọc… tại sao…”
A Ngọc không quay đầu lại. Bóng lưng mảnh mai của cô ta trong làn mưa nhìn như một cái bóng nhạt nhòa. Cô ta cắn môi, cả người run lên, sau đó dứt khoát gạt tay A Vân ra, khàn giọng nói:
“Cậu có nhiệm vụ của cậu… tôi cũng có của tôi. Xin lỗi, A Vân…”
Một câu “xin lỗi” nhẹ như gió, nhưng lại nặng nề hơn bất cứ viên đạn nào.
A Vân ngửa đầu, đôi mắt dần mất đi tiêu cự. Mưa rơi từng giọt vào đồng tử cô, hòa cùng ánh sáng yếu ớt của trời đêm. Trên bầu trời, sấm chớp đan xen, những ngôi sao xa xăm dần nhòe đi, tan vào hư không như chính ánh sáng trong mắt cô.
Thế giới trước mắt từ từ tối lại.
Cô ngã xuống đất, máu hòa cùng nước mưa thành một vệt dài đỏ thẫm. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói xa xăm của A Ngọc vang lên trong gió — nhưng không rõ là lời hối hận, hay chỉ là tiếng mưa vỡ tan trong đêm.
Kinh đô của triều Vọng Nguyệt.
Phố lớn sầm uất, người qua lại tấp nập. Những tấm biển hiệu lộng lẫy treo cao, tiếng rao hàng hòa cùng tiếng bánh xe ngựa lăn rền rĩ tạo nên nhịp sống phồn hoa.
“Tiểu thư! Tiểu thư ơi, cô đi chậm một chút!”
Giọng của một cô hầu gái vang lên trong đám đông, khẩn trương đến mức lạc giọng. Cô ta vừa thở hổn hển vừa cố chen qua dòng người.
“Không! Ta phải đi tìm Hạo ca ca!” — Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía trước, vừa hờn dỗi vừa kiên định.
Đó chính là Tô Mộng Diệp, tiểu thư thứ hai của phủ Tô tướng.
Cô mặc một bộ váy lụa màu xanh hành, kiểu dáng quê mùa, viền váy còn dính vết bùn. Mái tóc rối tung, búi tóc lệch hẳn sang một bên, cắm vội một đóa hoa đỏ chói mắt. Trên khuôn mặt trẻ trung ấy là lớp phấn dày và son đỏ đậm, trông lòe loẹt đến mức ai nhìn cũng phải lắc đầu.
Sau lưng cô, tỳ nữ Đóa Cơ vừa chạy vừa than:
“Tiểu thư à, cô đừng đi tìm tứ hoàng tử nữa! Người ta đang ở trong tửu lâu đấy, cô mà đến đó, lại bị người ta chê cười mất thôi!”
Nhưng Tô Mộng Diệp chẳng buồn nghe. Cô cười khúc khích, vén váy chạy như bay, vừa chạy vừa gọi:
“Hạo ca ca! Ta đến tìm chàng rồi!”
Nàng chạy một mạch đến tửu lâu Vinh Hoa, nơi sang trọng nhất kinh thành.
Bên ngoài tửu lâu, đèn lồng đỏ treo cao, người ra vào tấp nập, tiếng đàn sáo mơ hồ vọng ra từ tầng hai.
Tô Mộng Diệp không kịp thở, đứng ngay giữa cửa lớn, hai má đỏ bừng, cất giọng the thé gọi:
“Hạo ca ca! Hạo ca ca ơi, chàng ra đây!”
Tiếng gọi của nàng khiến cả tửu lâu thoáng lặng đi một khắc.
Cùng lúc đó, Tứ hoàng tử Bách Lý Hạo vừa bước ra cùng vài người bạn. Hắn mặc áo dài gấm màu lam nhạt, tóc búi cao, dung mạo tuấn tú, ánh mắt phóng khoáng, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lười nhác mà quyến rũ.
Thấy Tô Mộng Diệp, nụ cười ấy lập tức biến mất.
Tô Mộng Diệp ngẩn người. Đôi mắt cô sáng rực như sao, trong ánh nhìn ấy vừa có vui mừng, vừa có ngây dại. Cô nhào đến, không kịp suy nghĩ, nắm lấy tay áo hắn:
“Hạo ca ca! Chàng sao lại không nhìn ta? Ta là Diệp nhi mà!”
Bách Lý Hạo nhíu mày.
Xung quanh, khách qua đường bắt đầu dừng lại nhìn. Ai nấy đều nhận ra cô gái này — tiểu thư ngốc họ Tô nổi tiếng khắp kinh thành.
Bị một cô gái như thế bám riết, quả thật là chuyện mất mặt.
Bách Lý Hạo hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh:
“Tô tiểu thư, xin tự trọng. Nam nữ thụ thụ bất thân, cô không nên như vậy.”
Nhưng Tô Mộng Diệp chẳng nghe lọt tai. Cô cười ngây ngô, tay vẫn níu chặt ống tay áo hắn, mặt lại dụi lên cánh tay hắn như một đứa trẻ làm nũng:
“Ta không buông đâu! Hạo ca ca, ta muốn gả cho chàng!”
Câu nói ấy khiến cả con phố như nổ tung.
Tiếng xì xào, cười khúc khích lan khắp nơi. Có người còn trêu chọc:
“Ha, tứ hoàng tử đào hoa thật đấy, đến cả tiểu thư ngốc cũng say mê!”
Sắc mặt Bách Lý Hạo lập tức sa sầm. Hắn giật mạnh tay áo, nói lạnh lùng:
“Buông ra.”
“Không!” — cô lắc đầu, đôi mắt long lanh, miệng run rẩy. “Chàng không được bỏ ta!”
Bách Lý Hạo hít một hơi sâu, vẫn cố nhịn. Nhưng khi thấy xung quanh người ngày càng đông, ánh mắt soi mói, tiếng cười giễu càng nhiều, hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Hắn gạt tay cô ra, giọng trầm thấp mà lạnh như băng:
“Cút.”
Cô gái nhỏ vẫn không buông. Trong một khắc, đôi tay trắng trẻo kia vòng ra sau, ôm chặt lấy eo hắn.
Cơn giận trong lòng Bách Lý Hạo như bùng nổ. Hắn xoay người, khuỷu tay hất mạnh — một cú đủ để khiến người bình thường gãy xương sườn.
“A!”
Tiếng kêu thảm vang lên.
Cơ thể mảnh mai của Tô Mộng Diệp bị đẩy bật ra, bay thẳng lên rồi ngã văng xuống, như cánh diều đứt dây. Nàng cảm thấy lồng ngực như vỡ nát, một vị tanh trào lên cổ họng — máu phun ra, hòa cùng tiếng mưa mờ xa.
Bách Lý Hạo lạnh lùng nhìn nàng ngã xuống, ánh mắt không gợn chút thương xót, chỉ khẽ vuốt lại vạt áo, quay người bước đi.
“Đáng đời…” — ai đó trong đám đông khẽ nói.
Cơ thể Tô Mộng Diệp đang rơi bỗng được một vòng tay rắn chắc đỡ lấy.
Nàng ngã vào lòng người ấy, hơi thở yếu ớt. Một luồng khí lạnh áp sát, khiến tim nàng thắt lại.
Cảm giác đau đớn từ ngực truyền đến… nhưng lại kèm theo một cảm giác rất quen thuộc — như thể đã từng trải qua.
Nàng mở choàng mắt.
Trước mắt không còn là đường phố ồn ào, mà là một đôi mắt — đen sâu, u tĩnh, lạnh lẽo như vực thẳm.
Đôi mắt ấy, lạnh như thép, lại ẩn chứa thứ gì đó khiến tim người ta đập loạn.
A Vân — hay đúng hơn, tâm trí A Vân trong thân thể Tô Mộng Diệp — bỗng ngây người.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cô như bị rút cạn hơi thở. Một cảm giác xa lạ mà thân thuộc trào dâng trong lồng ngực.
Cô nhìn người đàn ông ấy — áo đen, thân hình cao lớn, hơi thở áp bức, ánh mắt chứa đựng sự điềm tĩnh chết người.
Nhưng rồi, bản năng sinh tồn khiến cô lập tức phản ứng.
Trong chớp mắt, cô nghiêng người, hai tay nắm chặt, tung cú đấm thẳng vào ngực hắn.
“Bốp!”
Cú đánh mạnh mẽ, nhưng chưa kịp chạm đến thân thể người kia, một luồng khí mạnh như búa tạ đã phản ngược lại, đập thẳng vào ngực cô.
A Vân kêu khẽ, cơ thể bị đánh bật ra, bay qua không trung, lăn xuống đất.
Tuy nhiên, thân thể cô phản xạ cực nhanh. Trước khi rơi hẳn xuống, cô chống tay, lộn một vòng, quỳ gối xuống đất, đầu tóc rối tung, ánh mắt lạnh như sương.
Bụng cô co thắt lại. Một cơn choáng váng ập đến khiến tầm nhìn mờ đi.
Cô cắn răng, nhìn người đàn ông đối diện — đôi mắt sâu thẳm như vực đen, khóe môi nhếch nhẹ, ánh nhìn vừa sắc bén vừa mang chút tò mò.
Bách Lý Thâm — nhị hoàng tử của Vọng Nguyệt triều, người mà thiên hạ đồn rằng “nụ cười của hắn, giấu cả lưỡi dao.”
Hắn nhìn cô, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt nhưng ẩn chứa hứng thú:
“Cô gái này… ánh mắt không giống kẻ ngốc.”
Một cơn gió lạnh thổi qua.
A Vân — hay Tô Mộng Diệp mới — chống tay đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hắn, không nói gì, chỉ thở khẽ:
“Ngươi… là ai?”
Bách Lý Thâm nhướng mày, nụ cười nghiêng nghiêng:
“Ta mới nên hỏi câu đó.”
Giữa phố xá ồn ào, giữa cơn mưa bụi mịt mờ, đôi mắt của hai người lặng lẽ giao nhau — lạnh, sâu, và nguy hiểm như hai lưỡi dao chạm nhẹ vào nhau.
Một khoảnh khắc, thời gian như dừng lại.
Một sinh mạng vừa tàn — và một linh hồn khác vừa thức dậy.