Trời mưa như trút, màn đêm dày đặc phủ lên khu rừng biên giới như một tấm lụa đen dính đầy sương lạnh. Từng cơn gió rít qua những tán cây cao vút, lá rừng va vào nhau xào xạc. Tiếng mưa rơi không ngớt, nặng nề như tiếng bước chân tử thần.
Trong khung cảnh ướt lạnh ấy, một toán buôn m* t** mười mấy người đang âm thầm lách qua những bụi rậm, ai nấy đều mặc đồ đen, lưng đeo balô to, trong tay cầm vũ khí. Ánh đèn pin yếu ớt thỉnh thoảng lóe lên, chiếu lên những thân cây ẩm ướt, phản chiếu ánh sáng như lưỡi dao.
Bầu trời rền vang. Một tia sét sáng rực xé toang màn đêm, trong khoảnh khắc đó, một gương mặt được ánh sáng soi rõ — A Vân.
Gương mặt ấy lạnh lùng, kiên nghị, những đường nét sắc sảo như được khắc bằng dao. Làn da dính đầy bùn đất, vài vệt sơn ngụy trang loang lổ khiến cô gần như hòa vào bóng tối. Chỉ có đôi mắt — đen láy, trong trẻo, sáng như lưỡi kiếm — là vẫn phản chiếu ánh chớp, như hai vì sao giữa trời đêm.
A Vân, đặc vụ cấp cao của Trung tâm Phòng chống m* t** Quốc tế. Người ta gọi cô là “Diêm Vương” — biệt danh không phải vì cô tàn nhẫn, mà vì bất cứ ai lọt vào tầm ngắm của cô đều không còn đường sống.
Trong giới đặc vụ, không ai không biết đến cái tên này. Cô từng một mình thâm nhập các tổ chức tội phạm xuyên biên giới, tiêu diệt trùm m* t** Nam Phi, giải cứu đội tình báo ở Myanmar, từng thoát chết từ trong biển lửa.
Lần này, cô nhận nhiệm vụ tiêu diệt một băng buôn m* t** quy mô lớn, được huấn luyện bài bản, có vũ khí hạng nặng, và nghi ngờ được quân đội nước ngoài chống lưng. Vì vậy, tổ chức đã cử người cộng tác thân cận nhất của cô — A Ngọc, đặc vụ cấp A, người từng ba lần cùng cô vào sinh ra tử.
Trên sườn đồi rậm rạp, trong chiếc áo mưa quân dụng ướt sũng, A Vân nằm phục trên đất, tay trái cầm ống nhòm hồng ngoại, tay phải giữ chặt khẩu súng bắn tỉa. Giọng cô vang lên trong bộ đàm, lạnh như băng, trầm tĩnh và rõ ràng:
“A Ngọc, mục tiêu đã vượt qua mốc 201. Sắp vào vùng phục kích. Chuẩn bị chiến đấu.”
Phía bên kia, tiếng mưa rơi xen lẫn hơi thở dồn dập. Một giọng nữ khàn nhẹ vang lên, mang theo sự căng thẳng bị đè nén:
“Đã nhận.”
Rồi lại thấp giọng bổ sung:
“Diêm Vương, cậu nhất định phải cẩn thận.”
Một thoáng yên lặng.
Giữa cơn mưa lạnh lẽo, khi nghe tiếng gọi thân thuộc ấy, lòng A Vân khẽ run. Trong đôi mắt lạnh như thép, ánh lên một tia ấm áp rất mỏng manh, rồi vụt tắt.
“Hoàn thành tốt nhiệm vụ của cậu. Đừng vì tôi mà phân tâm.” — cô đáp, giọng đều đều, không mang chút cảm xúc.
“Rõ.” — âm thanh bên kia trở nên kiên quyết.
A Vân đưa ống nhòm lên, hình ảnh hồng ngoại hiện ra rõ nét: toán buôn lậu đang tiến gần. Dưới ánh nhìn của cô, từng bước chân, từng động tác đều được ghi lại trong đầu như một bản đồ sống.
“Ba tên đi trước mang vũ khí. Hai tên giữa có túi hàng. Bốn tên yểm hộ phía sau...” — cô lẩm bẩm, ngón tay vuốt nhẹ báng súng.
Trên mặt đất, lớp bùn sền sệt trộn với nước mưa. Hơi lạnh thấm qua đầu gối, ngấm vào da thịt. Nhưng cô không hề nhúc nhích. Đôi mắt dõi qua ống ngắm, hít sâu một hơi, nhắm chuẩn đầu tên cầm đầu.
“Chiến đấu — bắt đầu.”
Một giây sau, tiếng súng nổ vang.
Pằng!
Phát súng đầu tiên trúng ngay giữa trán tên đi đầu. Cơ thể hắn giật mạnh rồi đổ gục xuống bùn.
Ngay sau đó, tiếng súng nổ rền rĩ khắp khu rừng. Các đặc vụ trong đội phục kích đồng loạt khai hỏa.
Binh! Binh! Binh!
Từng tia lửa lóe sáng giữa đêm tối.
Bọn buôn m* t**, dù bị đánh bất ngờ, vẫn phản ứng cực nhanh. Chúng quăng hàng, rút súng, chia ra ẩn nấp sau những gốc cây to. Tiếng hô lệnh, tiếng bước chân lạo xạo vang lên hỗn loạn.
Nhưng A Vân vẫn bình tĩnh đến lạnh người.
Cô đổi tư thế, lia súng qua ống ngắm — Pằng! Pằng! — hai phát đạn gọn gàng, hai tên ngã xuống. Động tác dứt khoát, không chút do dự.
Khí thuốc súng hòa trong mưa tạo thành làn khói trắng đục.
A Vân thay băng đạn, lặng lẽ quan sát xung quanh. Bỗng cô nhận ra — mười giờ hướng Bắc, một bụi cây khẽ rung lên.
Cô nheo mắt, hơi nghiêng đầu, lắng nghe.
Nhịp rung quá mạnh — không phải gió, mà là bẫy. Kẻ địch đang cố tình gây tiếng động để dụ cô lộ vị trí.
Khóe môi cô khẽ cong, ánh mắt lóe lên sự mỉa mai. Cô xoay nòng súng, ngắm lệch sang bên phải, bóp cò.
Pằng!
Một tiếng rên ngắn vang lên. Qua ống nhòm, cô thấy tên địch ngã gục, giữa trán cắm gọn một lỗ đạn.
Bọn buôn lậu sợ hãi thụt lùi, rối loạn. Có tên lẩm bẩm: “Là... Diêm Vương!”
Không ai dám ló đầu ra nữa. Rừng lại rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng mưa rơi dồn dập, rả rích như gõ nhịp tử thần.
Trong tai nghe, giọng A Vân vang lên ngắn gọn:
“Yểm hộ.”
A Ngọc lập tức đáp:
“Rõ.”
Hai người đã phối hợp với nhau nhiều năm, không cần nhiều lời. Chỉ một mệnh lệnh, đối phương đã hiểu rõ ý đồ.
A Vân lia súng bắn vào một vị trí nghi ngờ, rồi lăn sang bên trái, rời khỏi chỗ nấp.
Ngay sau đó — “Pằng! Pằng! Pằng!” — ba viên đạn găm vào chỗ cô vừa nằm. Đất bùn bắn tung, lá cây rách nát.
Chúng đã bị lừa.
Cô mím môi, nạp đạn lần nữa, chuẩn bị phản công thì — mặt đất khẽ rung lên.
Một âm thanh nhỏ, nhanh đến mức gần như không nghe thấy. Nhưng với người có phản xạ siêu phàm như cô, chỉ cần một nhịp, cô đã hiểu — có người đang đến gần, từ phía sau.
Cô nghiêng người, ngay khi tiếng rít xé gió vang lên, cơ thể đã xoay vòng trong không trung.
Một viên đạn sượt qua ống quần, găm xuống bùn.
Cô đáp đất, tung chân đá ngược.
Rắc! — âm thanh xương gãy giòn tan. Khẩu súng trong tay đối phương bay ra xa.
Cô nhanh như chớp xoay người, chĩa nòng súng vào kẻ tấn công.
Ánh sét lóe sáng — soi rõ khuôn mặt kia.
Cô sững lại.
“A... Ngọc?”
Cơn mưa vẫn rơi nặng hạt, trút xuống hai thân người trong bóng đêm.
Người trước cầm súng, người sau tr*n tr** với đôi tay rướm máu. Giữa họ, làn nước mưa chảy dài, lạnh như thép.
A Vân hơi thở gấp, mắt không rời đối phương:
“Tại sao?”
A Ngọc im lặng. Đôi mắt cô ta không còn ánh sáng quen thuộc, chỉ là một màu trống rỗng.
Một giây sau — cô ta lao lên.
Phản xạ bản năng khiến A Vân bóp cò. Nhưng cùng lúc ấy, trái tim cô khiến tay lệch sang bên — viên đạn xuyên qua vai A Ngọc.
Máu b*n r* hòa vào mưa.
Nhưng A Ngọc không dừng lại.
Cô ta gầm khẽ, rút con dao quân dụng từ thắt lưng, vung mạnh một đường sắc bén.
“Phập!”
Âm thanh thép xé thịt vang lên khô khốc.
Máu tươi phun ra, ấm nóng, bắn lên gò má A Ngọc.
A Vân trừng mắt, cơ thể lùi một bước, tay run run cầm súng, môi mấp máy:
“Cậu... phản bội tôi sao?”
A Ngọc không trả lời. Cô ta chỉ nhìn A Vân, ánh mắt lóe lên nỗi đau cùng tuyệt vọng, như một lời xin lỗi không thể nói thành tiếng.
Rồi cô ta xoay người, biến mất vào màn mưa dày đặc.
A Vân quỵ xuống.
Cơn đau xé rách lồng ngực khiến cô không thể hít thở.
Cô ngẩng đầu, mưa xối thẳng vào mắt, từng giọt lạnh buốt chảy dọc gương mặt.
Giọng nói yếu ớt thoát ra giữa cơn mưa:
“A Ngọc... vì sao...”
Không ai trả lời.
Mưa vẫn rơi, tiếng sấm vẫn rền. Ánh chớp soi sáng thân thể cô nằm giữa bùn đất — lạnh lẽo, đơn độc, và đỏ rực máu.
Trong tiếng mưa tàn khốc, huyền thoại “Diêm Vương” — nữ đặc vụ từng khiến thế giới tội phạm khiếp sợ — đã gục ngã.
Một huyền thoại... sụp đổ trong đêm mưa.