Lượt khách đầu tiên đã đến.
Đám tiểu tư được phái ra tiền viện nghênh tiếp đều là mặt mũi thanh tú, dáng người thon dài, lời nói nhã nhặn, vừa đi vừa cung kính dâng trà, rót nước, lễ độ vô cùng.
Còn những nha hoàn đứng hầu hai bên cũng đều là dung mạo thượng đẳng, da trắng môi hồng, thanh lệ thoát tục, đem riêng ra đều có thể gọi là “tiểu gia bích ngọc”, xinh đẹp động lòng người.
Trắc Vương phi đứng bên quan sát tất cả, thấy mọi việc đâu vào đấy, không chút lộn xộn, trong lòng mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu, tiền viện đã truyền tin — Tứ hoàng tử đến.
Hiện nay, Hoàng đế đương triều dưới gối có chín vị hoàng tử, mà trong đó xuất sắc nhất phải kể đến Thái tử Bách Lý Minh và Tứ hoàng tử Bách Lý Hạo.
Những vị hoàng tử còn lại tuy đều là nhân trung long phượng, nhưng lại không nổi bật, ngoại trừ Cửu hoàng tử – vị hoàng tử ít khi xuất hiện trước người đời.
Cửu hoàng tử từ nhỏ thể chất yếu đuối, bệnh tật triền miên, quanh năm phải dưỡng bệnh trong hành cung, hầu như chưa từng ra mặt ở triều đình, trên người không mang chức vụ nào, chỉ là một hoàng tử nhàn tản vô danh.
Trái lại, Tứ hoàng tử thì hoàn toàn khác.
Y từ sớm đã nắm giữ một vị trí không nhỏ trong triều, thường xuyên giao hảo cùng trăm quan, là người nói năng khéo léo, giỏi lấy lòng bề trên, được Hoàng thượng tin dùng.
Hôm nay, Nhiếp Chính Vương phủ thiết yến mừng thọ, y đương nhiên phải thân mình đến chúc mừng, tỏ lòng kính trọng.
Tuy Nhiếp Chính Vương Tô Lan Thu địa vị cao tuyệt, thân cận với Hoàng đế, nhưng Tứ hoàng tử dù sao cũng là người trong hoàng tộc, thân phận không thể xem nhẹ.
Lễ nghi không thể thiếu, ông đành đích thân ra đón.
Trắc Vương phi, với thân phận nửa chủ nhân của phủ, cũng phải đi kèm bên cạnh để hỗ trợ.
“Tô vương thúc, hoàng điệt xin kính chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, tùng hạc diên niên!”
“Hoàng điệt có chuẩn bị một phần mọn lễ, kính mong vương thúc vui lòng nhận cho.”
Giọng nói của Bách Lý Hạo vang lên vừa mềm mại vừa đầy ý lấy lòng.
Chỉ thấy y thân vận hắc bào, dáng người cao ráo, đôi mắt đào hoa sáng rực, khi cười khi nói đều toát ra vài phần phong lưu phóng túng, nhưng lúc này lại mang dáng vẻ cung kính, khom người hành lễ, ý tứ nhường nhịn, mềm dẻo đến mức không tìm ra lỗi.
Y ra hiệu cho tiểu tư phía sau dâng lễ vật lên.
Tô Lan Thu trên mặt không biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý nhận lấy.
Trắc Vương phi ở bên cạnh dịu dàng mỉm cười, thuận miệng nói:
“Tứ hoàng tử khách khí rồi. Hôm nay điện hạ hạ cố quang lâm, thật khiến Vương phủ chúng ta rạng rỡ gấp bội.”
Bách Lý Hạo vốn biết rõ tính tình của Tô Lan Thu – trầm tĩnh, nghiêm khắc, không thích lời nịnh bợ, nên cũng không mấy để tâm, chỉ mỉm cười ôn hòa, rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang nói chuyện bên cạnh ông.
“Vị này hẳn là Vương phi thẩm thẩm rồi.” – Giọng nói vừa cung kính vừa mang chút thân mật.
Một tiếng “Vương phi” thốt ra khiến Trắc Vương phi trong lòng rạo rực vui sướng.
Lại thấy Tô Lan Thu liếc nhìn mình, khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, trong lòng bà càng mở cờ trong bụng, không kiềm được mà che miệng cười khẽ.
Chỉ là, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như giếng cổ của Tô Lan Thu, bà lập tức hoảng sợ, ý thức được mình đã vượt lễ, vội cúi đầu, im lặng không dám nói thêm nửa lời.
Sau đó, bà ngoan ngoãn đi theo Nhiếp Chính Vương và Tứ hoàng tử trở về tiền sảnh, nơi khách khứa đã đến đông nghịt.
Thấy hai người bước vào, mọi người nhao nhao tiến lên hành lễ, tán tụng, lời chúc như mưa.
Bách Lý Hạo khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây, bước ra hành lang bên ngoài, vừa thở ra một hơi, vừa đưa mắt ph*ng đ*ng nhìn quanh.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt y liền dừng lại trên người một nha hoàn nhỏ đang bưng khay trà.
Nha hoàn ấy từ nãy đến giờ len lén nhìn y không ít lần.
Y khẽ cười trong bụng — có vẻ là động lòng rồi.
Dáng người tuy nhỏ nhắn, không đúng mẫu y ưa thích, nhưng “đổi khẩu vị” đôi chút cũng chẳng tệ, nghĩ vậy, ý cười trên môi càng rõ, y bước đi thong thả, dáng vẻ ung dung tiến đến gần.
Nha hoàn thấy y đi đến, hai má đỏ ửng, tay run run dâng chén trà, đầu cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa đang nửa cười nửa mị của y.
Bách Lý Hạo hài lòng với phản ứng ấy, cúi đầu, hơi nghiêng người, ghé sát bên tai nàng, giọng nói trầm thấp mang theo ý trêu chọc:
“Tiểu nha đầu, nhìn bản điện lâu như vậy, là muốn làm gì đây?”
Nói rồi, y còn cố ý thổi nhẹ một hơi khí nóng bên má nàng, giọng cười tà mị đến tận cùng.
Nha hoàn khẽ run lên, theo bản năng lùi lại nửa bước, giọng nói run rẩy:
“Ta... tiểu thư nhà nô tỳ... muốn mời điện hạ... đến hậu viện một chuyến.”
Bách Lý Hạo hơi nhướn mày, vẻ hứng thú dâng lên:
“Là tiểu thư nào?”
“Là... Mộng Nguyệt tiểu thư.”
Tô Mộng Nguyệt?
Bách Lý Hạo hơi nhướng mày cao hơn, ánh sáng mơ hồ lóe lên trong mắt.
Hắn vốn chưa từng có giao tình gì với vị Mộng Nguyệt tiểu thư kia, nhưng hôm nay đang buồn chán, nghe vậy lại nổi hứng tò mò, bèn cười tà mị:
“Vậy được. Dẫn đường đi trước.”
Nha hoàn cúi mình hành lễ:
“Điện hạ, mời theo lối này.”
Hai người lẳng lặng rời khỏi tiền viện, đi theo lối nhỏ u tĩnh men qua hoa viên, vòng qua một khúc hành lang dài, gió đêm phảng phất mùi hương sen nhè nhẹ.
Bách Lý Hạo không thấy lạ – tình vụng trộm, tất nhiên phải chọn ch* k*n đáo.
Chỉ là, hắn có chút tò mò về dung mạo của Tô Mộng Nguyệt.
Nghĩ lại, nữ nhi nhà họ Tô ai nấy cũng mỹ lệ thanh tú, ngoại trừ con ngốc Tô Mộng Diệp.
Nay vị “Tô tiểu thư” này giữ vẻ thần bí như thế, e rằng rất biết cách câu dẫn đàn ông.
Đi được một đoạn, cả hai đến sau viện, nơi có một giả sơn cao chắn tầm mắt, bên cạnh là một ao sen tỏa hương, nước trong veo phản chiếu ánh đèn lồng mờ ảo.
Khung cảnh nơi đây khuất nẻo, thanh tĩnh, lại mang chút ý thơ tình họa, đúng là nơi thích hợp để hành lạc.
Ngay bên hồ, có một thiếu nữ áo phấn hồng đang đứng.
Ánh sáng mông lung chỉ để lộ nửa khuôn mặt nghiêng, bóng dáng uyển chuyển mảnh mai, nhẹ như khói sương.
Bách Lý Hạo nhìn thôi đã cảm thấy cổ họng khô rát, tim đập nhanh, thậm chí chính mình cũng không hiểu nổi vì sao.
Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, thiếu nữ áo hồng đã xoay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
Cái mỉm cười ấy như hương hoa đào nở giữa đêm, mềm mại, tinh khiết, nhưng lại ẩn chứa mị lực khiến người ta ngạt thở.
Cô chậm rãi bước lại gần, dáng đi uyển chuyển, giọng nói mềm như lụa, từng tiếng rơi vào tai Bách Lý Hạo như tơ nhện quấn lấy tim hắn:
“Tiểu nữ Tô Mộng Nguyệt, bái kiến Tứ hoàng tử.”
Bách Lý Hạo cong môi cười — nụ cười kia tà đến xương tủy, hắn l**m nhẹ môi, ánh mắt lộ vẻ thèm khát và hứng thú.
Hắn vốn đã cười, mà giờ với động tác đó, tà khí trong đôi mắt lại càng nồng đậm, khiến thiếu nữ đối diện thoáng e thẹn cúi đầu, khuôn mặt vốn đã trắng hồng nay lại ửng đỏ đến tận tai, như đóa phù dung nở trong sương sớm.