Mặt trời chói chang, bầu trời vạn dặm không gợn mây.
Trên quảng trường trung tâm thành phố Thượng Đô, người người qua lại tấp nập. Nhưng giữa đám đông ấy, thu hút ánh nhìn nhiều nhất lại là chàng trai trẻ đứng bên đường, vai khoác một lá cờ lớn đề bốn chữ “Huyền Hồ Tế Thế”, bên dưới ghi rõ: “Khám bệnh mười đồng một lần.”
Lâm Dật nhìn dòng người qua lại, không ít kẻ ném cho anh ánh mắt kỳ quái, nhưng thật sự chịu dừng lại khám bệnh thì…
Ừm, một ai cũng không có.
“Lão sư phụ thật chẳng đáng tin,” Lâm Dật ủ rũ lẩm bẩm, bụng đói kêu ọc ọc, “chẳng cho tôi lấy một xu, đã vội đuổi tôi xuống núi. Giờ thì hay rồi, ngoài chuyện xem bệnh tôi chẳng biết làm gì khác, vậy mà mãi vẫn chẳng có lấy một bóng người…”
Đúng lúc ấy, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước tới trước mặt anh.
Mắt Lâm Dật sáng lên, lập tức mở miệng:
“Tiên sinh muốn khám bệnh sao? Chỗ nào khó chịu à? Nhưng mà nhìn sắc mặt tiên sinh, nghe hơi thở, nội tức ổn định, sinh khí sung mãn, đâu có dấu hiệu gì là bệnh tật…”
“Hừ.” Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, không khách khí chút nào:
“Tôi không bệnh. Nhưng bọn lang băm như cậu chỉ biết lừa người. Mau cút xa ra, đừng hại mạng người nữa!”
Lâm Dật nghe vậy liền bực bội. Đúng là trên đời có hạng thầy thuốc giả dối như thế, nhưng tuyệt đối không phải anh. Hai mươi năm theo sư phụ khổ luyện trên núi, chẳng nói chuyện nối gân liền cốt, chỉ riêng cứu người từ cõi chết về thôi, anh cũng dám chắc đến năm phần thành công.
“Tiên sinh, sao có thể tùy tiện mắng người như vậy?” Lâm Dật đang định phân bua, nhưng người đàn ông kia không để anh nói thêm, giành lời:
“Ông đây không rảnh đôi co. Nói thật, tôi là bác sĩ chủ trị của Bệnh viện Thành phố Thượng Đô. Cả đời ghét nhất loại rác rưởi như cậu. Nhưng hôm nay tâm trạng tôi tốt, chỉ cần cậu đưa tôi ba nghìn tệ, tôi sẽ bỏ qua, cam đoan không gọi quản lý đô thị đến bắt cậu…”
“Hê hê.”
Lâm Dật chợt hiểu ra — thì ra là muốn chèn ép tống tiền! Nếu thật sự vì danh tiếng nghề y mà ra mặt, anh còn có thể bỏ qua. Nhưng đã là hạng tiểu nhân này thì…
“Không tin hả?” Người đàn ông rút từ túi ra một tấm thẻ chứng nhận, trên đó rõ ràng viết “Vương Đông – Trưởng khoa Ngoại Bệnh viện Thành phố”. Hắn cười khẩy:
“Thế nào, còn không mau cút cho ông đây?”
“À…”
Lâm Dật vốn ghét nhất hạng người tự cho mình là giỏi giang này. Anh vừa muốn nổi giận, bỗng nghe phía xa vang lên một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng “phịch” nặng nề — một bà thím ngã quỵ xuống đất.
Bên cạnh bà, cô gái khoảng hai mươi tuổi giật mình hoảng sợ, vài giây sau mới kịp phản ứng, vừa lay gọi vừa khóc cầu cứu:
“Mọi người cứu mẹ cháu với! Bà có bệnh tim, có lẽ là phát bệnh rồi…”
Nhưng, không một ai bước tới giúp.
Lâm Dật cau mày. Người đời nay sao lại vô cảm thế này? Nhìn cách ăn mặc của cô gái, hẳn là dân quê, chắc cũng chẳng có điện thoại để gọi xe cấp cứu.
Dù áo quần đơn sơ, nhưng anh vẫn nhận ra đó là một cô gái có dung mạo thanh tú. Có lẽ Vương Đông cũng thấy vậy nên vội chen lên trước Lâm Dật.
“Đừng sợ, tôi là bác sĩ bệnh viện thành phố.” Vương Đông nặn ra một nụ cười ghê tởm, giơ chứng nhận lần nữa, “xe cứu thương tới chắc không kịp đâu. Giờ đưa tôi hai nghìn tệ tiền chẩn đoán, tôi sẽ cứu mẹ cô.”
Nghe đến hai nghìn, cô gái gần như ngất đi. Nhưng hiểu rằng mẹ mình không chờ kịp, cô lập tức quỳ xuống:
“Bác sĩ, xin ông thương mẹ con, con không có tiền, cho con nợ, sau này nhất định trả!”
“Ừm…” Vương Đông giả vờ trầm ngâm, ánh mắt lại lóe lên d*c v*ng
“Thôi, thấy cô đáng thương, tiền tôi không lấy nữa. Nhưng tối nay, cô phải tới nhà tôi.”
Đôi mắt trong sáng của cô gái chưa hiểu hàm ý dơ bẩn ẩn sau. Nghe điều kiện tưởng như có lợi, cô liền gật đầu đồng ý.
Vương Đông vui mừng, vội cúi xuống xem bệnh cho bà thím. Nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra mình không rành trị bệnh tim, dù sao hắn vốn không chuyên khoa này.
“Cái đó…” nhìn sắc mặt bà đã tái nhợt, hắn luống cuống, “bệnh bà rất nặng, cô phải chuẩn bị tâm lý…”
Từ đầu tới giờ, Lâm Dật chỉ lạnh lùng quan sát. Người vây xem ngày càng đông, có kẻ thì thầm thương xót cho cô gái, nhưng chẳng ai dám vạch trần sự thật.
“Chuẩn bị cái rắm!” Cuối cùng, Lâm Dật quát lên.
Nghe tiếng anh, Vương Đông lập tức nổi đóa:
“Nhóc con, mày nói gì? Ông là bác sĩ, ông nói không cứu được thì là không cứu được. Bà già này chết là đáng đời!”
Lâm Dật hừ lạnh. Một thầy thuốc mà nguyền rủa bệnh nhân chết, trên đời quả thật hiếm có. Anh không thèm đôi co nữa, bởi sắc mặt bà đã nguy kịch, chậm thêm chút nữa thì ngay cả anh cũng bó tay.
Trước mắt bao người, anh rút từ áo ra bốn cây ngân châm bọc vải. Cổ xưa và lạ lẫm, lập tức gây xôn xao.
Nhưng Lâm Dật chẳng bận tâm. Anh nhắm mắt vận khí, cổ tay khẽ động, ngân châm lao đi nhanh đến mức mắt thường khó thấy, chính xác c*m v** huyệt vị của bà thím.
Người ngoài nghề có thể không hiểu, nhưng nếu có một danh y Trung y ở đây, chắc chắn sẽ kinh hãi — bởi đó chính là thuật Vô Ảnh Châm đã thất truyền gần trăm năm! Tương truyền một châm có thể thay mười châm, bệnh nhân hấp hối cũng có thể kéo về từ cõi chết.
Quả nhiên, khi mũi châm đầu tiên hạ xuống, mí mắt bà khẽ run.
Không dừng lại, anh lập tức thi triển châm thứ hai, đồng thời ngón tay khẽ khẩy, mũi châm đầu tiên rút ra. Chỉ trong chớp mắt, bà thím thần kỳ mở mắt.
“Ư…”
Bà rên khẽ, xoa đầu ngồi dậy.
“Mẹ ơi!” Thấy mẹ tỉnh lại, cô gái òa khóc trong niềm vui mừng khôn xiết, ôm chặt lấy bà. Sau đó quay sang Lâm Dật, suýt quỳ xuống.
Nhưng anh đỡ cô dậy:
“Không cần quỳ, cũng chẳng phải cảm ơn. Cứu người là bổn phận của thầy thuốc.”
Đồng thời, anh rút nốt cây châm cuối cùng trên đầu bà.
Xung quanh bùng nổ bàn tán. Tuy không hiểu thủ pháp của anh, nhưng chỉ trong hơi thở đã cứu sống một bệnh nhân bị phán “chuẩn bị hậu sự”, rõ ràng y thuật siêu phàm. So với tên bác sĩ đòi tiền, giở trò d*m đ*ng kia thì đúng là trời vực.
Vương Đông đỏ mặt tía tai, không ngờ gã thanh niên kia lại thật sự có bản lĩnh. Hắn chửi thầm một tiếng, rồi lén lút lỉnh ra khỏi đám đông.
Trong khi đó, cô gái vẫn nắm chặt tay Lâm Dật, không ngừng cảm tạ, thậm chí còn đề nghị suốt đời làm việc cho anh để báo ân.
Giữa cái nắng gắt tháng Tám, Lâm Dật thoáng nhìn bộ quần áo ướt đẫm, dán sát cơ thể non trẻ mà đầy đặn kia. Bàn tay mềm mại níu lấy cánh tay anh, ánh mắt cầu khẩn ngấn lệ, gương mặt xinh đẹp… Nếu cô thực sự ở lại làm việc, e rằng bản thân anh cũng chẳng khác gì Vương Đông mất.
Thấy anh kiên quyết từ chối, cô gái đành xuống nước:
“Vậy xin cho em biết tên và chỗ ở của ân nhân? Em là Giang Tiểu Linh, sau này nhất định tìm đến báo đáp!”
“Tôi là Lâm Dật. Còn chỗ ở thì… miễn đi.” Anh ngượng ngùng cười, chẳng dám nói thật là mình ngay cả tiền cơm cũng không có, lấy đâu ra nơi ở.
Nói rồi, anh vội vàng gỡ tay Giang Tiểu Linh, lại vác lá cờ “Huyền Hồ Tế Thế” lên vai, đứng bên đường tiếp tục chào mời.
Anh không hề hay biết, trong đám đông có một thiếu nữ đeo kính râm đang lặng lẽ quan sát. Cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, dung nhan bị che khuất nhưng chỉ nhìn chiếc cằm thon cùng vóc dáng đã đủ thấy là một tuyệt thế giai nhân.
“Vô Ảnh Châm sao… thú vị đấy.” Khóe môi cô gái cong lên nét cười tinh nghịch, ánh mắt vô tình hữu ý rơi trên thân ảnh Lâm Dật:
“Tối nay có việc để làm rồi.”