Vô Tình Chọc Giận Nhà Giàu, Tiểu Bảo Bối Của Lý Thiếu Gia

Chương 3: Có thể sinh cho con một đứa


Chương trước Chương tiếp

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, Hân Nhi bị chú Lý nổi giận.

Cảm giác ấy giống như một vết nứt sâu hằn vào trái tim thiếu nữ.
Thậm chí đến khi ngồi vào bàn ăn sáng, trái tim nhỏ bé ấy vẫn còn đau, đau đến mức từng nhịp đập đều nghèn nghẹn.

Cô ngồi đó, tay nâng thìa cháo nhưng chẳng nuốt nổi.
Lông mi dài rũ xuống, mắt đỏ hoe, cả người toát ra vẻ uất ức khiến ai nhìn cũng muốn ôm vào lòng mà dỗ dành.

Lý Tư Nguyệt bước đến, ghế đối diện khẽ trượt ra.

Anh ngồi xuống, ánh mắt đen sâu nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn cúi thấp.

“Hân Nhi, còn giận chú sao?”
Giọng anh thấp đi rõ rệt, mềm đến mức như cơn gió nhẹ quét qua.

Hân Nhi không trả lời ngay.
Cô quệt quệt những giọt nước mắt còn sót nơi khóe mi, cố chống cằm lên, giọng nhỏ như muỗi:

“Chú Lý… sinh nhật mười tám tuổi của con… chú định tặng con quà gì?”

Câu hỏi đột ngột, nhưng ánh mắt cô thì lại vô cùng nghiêm túc, như đang dồn hết tâm tư vào một chuyện duy nhất.

Lý Tư Nguyệt nhìn cô bé trước mặt — đôi mắt trong suốt, hàng mi cong cong còn dính nước.
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ lạnh lùng của anh như tan từng lớp.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng lau nốt vệt nước mắt còn đọng trên má cô.

“Trong mắt chú, mười tám tuổi… chưa phải trưởng thành.
Chỉ khi con hai mươi tuổi… mới thật sự là người lớn.
Đến lúc đó… chú sẽ tặng con một món quà thật lớn. Một món quà mà cả đời này con cũng quên không nổi.”

Ánh mắt đen sâu của anh lóe lên một tia cảm xúc khó đoán — nhanh đến mức Hân Nhi không kịp nhìn rõ.
Nhưng cô cảm thấy tim mình đập lệch một nhịp.

“Quà lớn?”
Cô bé nhíu mày, má phồng lên như bánh bao.

“Con chẳng thích mấy món quà chú tặng đâu!
Năm nào cũng là đồ để học.
Chú tặng đàn piano thì bắt con đàn suốt.
Tặng dụng cụ vẽ thì bắt con đi học vẽ.
Đó mà gọi là quà sao?
Rõ ràng là… ép học!”

Cô nói rồi còn vươn tay kéo cổ áo anh lay lay, môi nhỏ chu ra hờn dỗi, dáng vẻ vừa giận vừa đáng yêu.

Lý Tư Nguyệt bật cười khẽ:

“Con bé này, từ bao giờ lại lanh lợi như vậy hả?”

Anh đưa tay bóp nhẹ má cô, hành động cưng chiều đến mức người ngoài nhìn vào cũng đủ nhận ra — cô bé này là báu vật trên tay anh.

Hân Nhi cắn môi, chớp đôi mắt to tròn, rồi hỏi thẳng:

“Chú Lý không cho con nửa đêm sang giường chú nữa…
có phải vì chú có dì rồi không?
Vì chú sắp cưới vợ… nên con không được ngủ với chú?”

Một câu nói ngây thơ… nhưng lại như mũi kim đâm vào thần kinh của người đàn ông.

Không khí trầm xuống.

Nụ cười nơi môi Lý Tư Nguyệt vụt tắt.
Gương mặt anh lạnh lại ngay tức khắc, đôi mắt tối đi mấy phần.

“Con mong chú đi tìm vợ cho con đến vậy sao?”

Giọng anh thấp và có phần nguy hiểm.

Hân Nhi hoàn toàn không nhận ra sự khác thường đó, trái lại còn vô cùng hưng phấn:

“Đương nhiên là con mong rồi!
Nếu chú Lý cưới vợ, sinh em bé… con sẽ có thêm người chơi cùng.
Không phải lúc nào cũng một mình trong cái lâu đài rộng chán muốn chết này!
Có em bé thì tốt quá rồi!”

Cô thậm chí còn hào hứng vỗ tay bốp bốp, đôi mắt sáng rực như sao.

Công chúa nhỏ trong lâu đài… đang thật lòng mong có một “thành viên mới”.

Nhưng người đàn ông đối diện lại lạnh đi đến mức cả căn phòng như rơi vào tĩnh lặng.

Lý Tư Nguyệt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu như vực tối.

Anh nói từng chữ một, giọng trầm thấp đến mức khiến sống lưng người ta run lên:

“Hân Nhi…
nếu con muốn…
chú có thể tự sinh con cho con.”

Nhìn cô bé trong lòng, Hân Nhi đỏ bừng cả gương mặt. Đôi má như phủ một lớp phấn hồng tự nhiên, làn da trắng nõn mềm mịn đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ để lưu lại dấu hồng. Ánh mắt cô hoảng hốt, luống cuống, như chú nai nhỏ bị ánh đèn chiếu vào, đáng yêu đến mức khiến tim người đối diện ngừng một nhịp.

Cảm giác ấy khiến Lý Tư Nguyệt trong một khoảnh khắc… như bị thôi miên.

Cô bé ngây thơ đến mức khiến bất kỳ ai cũng muốn ôm vào lòng mà cưng nựng. Nhưng vẻ đẹp đang tuổi lớn ấy lại vừa đủ làm người ta nảy sinh những suy nghĩ nguy hiểm.

Khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên muốn giữ cô lại thật chặt, không cho chạy đi bất cứ đâu nữa.

“Chú Lý… đừng như vậy. Con không thích chú nhìn con như thế!”

Hân Nhi giật mình như bị điện giật, vừa nói vừa bật dậy khỏi lòng anh.
Cô xoay người chạy thẳng ra khỏi phạm vi tiếp xúc, như thể chỉ cần chậm một giây là trái tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ánh mắt chú Lý…
Quá nóng.
Quá lạ.
Quá gần.

Cảm giác ấy khiến cô toàn thân nóng bừng khó tả.

 

Lý Tư Nguyệt nhìn bóng dáng nhỏ bé bỏ chạy…
Trên trán anh thoáng hiện những giọt mồ hôi mỏng.

Anh biết… vừa rồi chính mình đã vượt khỏi giới hạn.
Ánh mắt, hơi thở, sự kìm nén — tất cả đều quá mãnh liệt.

Có lẽ… là do anh quá nóng, quá gần, làm cô bé sợ.

Anh chống tay lên trán, nở nụ cười tự giễu:
“Cô bé này… vẫn còn chưa hiểu gì cả.”

 

Hân Nhi chạy một mạch về phòng, vừa thở hổn hển vừa đóng sập cửa lại.
Cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu gối, trái tim đập loạn như trống.

“Chú Lý… hôm nay bị sao vậy?”

Cô lớn lên bên anh từ bé.
Không cha, không mẹ.
Chỉ có chú là người thân. Là gia đình. Là chỗ dựa duy nhất.

Anh từng nói bố mẹ cô mất khi cô còn rất nhỏ, anh đưa cô về nuôi, chăm sóc, dạy dỗ… giống như người bảo hộ.

Thế mà ánh mắt hôm nay…

Không giống ánh mắt của người chú…

Nghĩ đến đó, Hân Nhi lắc đầu liên tục, hai tay che mặt, mặt đỏ hơn nữa.

 

“Ting ting—”

Điện thoại rung lên.

Hân Nhi giật thót, vội móc ra xem.
Là tin nhắn của cô bạn thân Cố Nhiêu Nhiêu:

“Tiểu trái tim~
Chị tối nay dẫn em đi chỗ hay ho!
Hẹn gặp ở K.K Empire nhé!
Không được bom hàng đâu đấy.”

Hân Nhi đọc xong lập tức xóa ngay.
Cô biết… chỉ cần chú Lý phát hiện cô liên lạc với người ngoài, chắc chắn sẽ nổi giận.

Chú luôn nói “người ngoài tiếp cận con là có mục đích”.
Cho nên mỗi lần nhắn tin với bạn, cô đều phải lén lút rồi xóa sạch dấu vết.

Vốn dĩ, cô chẳng bao giờ dám cãi lời chú, càng không dám nghĩ đến chuyện trốn ra ngoài chơi.

Nhưng hôm nay…

Chú Lý đối xử với cô như thế.
Ánh mắt anh quá kỳ lạ, giọng nói quá mạnh mẽ, nụ cười quá nguy hiểm.

Tim cô rối tung.
Đầu óc loạn hết cả.

Trong khoảnh khắc ấy —
ý định trốn ra ngoài bất ngờ xuất hiện.

 

“Chú… chú Lý…”

Vừa mới quyết tâm xong, Hân Nhi run run mở cửa.

Không ngờ—

Lý Tư Nguyệt đang đứng ngay trước cửa.

Cô giật bắn mình, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay như ôm bom.

“Đưa đây.”
Giọng anh lạnh, sâu, đầy uy lực, không cho phép phản kháng.

“Chú… chú hiểu nhầm rồi…
Con chỉ… chỉ xem giờ thôi…”

Hân Nhi cúi gằm mặt, không dám nhìn vào đôi mắt sắc như lưỡi dao của anh.

“Thật sao?”
Lý Tư Nguyệt nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhưng đủ để không tránh được.
Anh lấy điện thoại trong tay cô, kiểm tra rất lâu — đến khi chắc chắn không có gì — anh mới thả lỏng.

Giọng anh dịu xuống, trở lại dáng vẻ người chú ôn hòa quen thuộc:

“Hân Nhi.
Không được liên lạc với người ngoài.
Có những người tiếp cận con…
không phải vì tốt với con, hiểu không?”

Cô bé lập tức ngoan như mèo:

“Con nhớ mà. Con sẽ nghe lời chú.”

Cô mỉm cười thật ngoan để đánh lạc hướng.
Đôi mắt cong cong khi cười, trông ngây thơ đến mức không ai nghi ngờ.

Lý Tư Nguyệt thở ra nhẹ nhõm, xoa đầu cô:

“Tối nay chú có việc, về muộn.
Con ngủ sớm nhé.
Nếu sợ… thì bảo dì Thúy ở cùng con một lúc.”

“Vâng! Chú cứ đi làm đi.
Con không sợ gì cả.”
(Trong lòng thì mừng thầm: chú về muộn càng tốt, mình càng có thời gian trốn đi!)

Phản ứng quá mức ngoan ngoãn ấy… lập tức khiến anh nghi ngờ.

Từ trước đến nay, chỉ cần anh nói muốn ra ngoài làm việc,
Hân Nhi đều níu áo anh đòi đi theo.
Thậm chí chỉ cần anh rời lâu đài là cô sẽ dẩu môi khóc.

Vậy mà hôm nay…
Lại khuyến khích anh đi?

Ánh mắt anh khẽ nheo lại.

Hân Nhi vội vàng né tránh, cầm một miếng bánh mì rồi chạy đi:

“Con đi luyện đàn đây!”

Nhìn dáng cô chạy trốn như bay, Lý Tư Nguyệt chỉ đứng đó nhìn theo —
đôi môi anh cong lên một nụ cười mỏng, nguy hiểm và bí ẩn.

Một nụ cười như thể đã nhìn thấu tất cả tâm tư nhỏ bé của cô.

“Hân Nhi… con tưởng qua mắt được chú sao?”

 

 



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...