Đêm khuya thành phố K chìm trong lớp màn đen đặc quánh.
“Rầm… rầm…”
Tiếng sấm bất ngờ xé toạc bầu trời, chấn động như tiếng vó của con dã thú đang điên cuồng lao xuống núi. Sấm nối sấm, rồi ánh chớp xé ngang bóng đêm, ngay sau đó là tiếng mưa nặng hạt quất thẳng xuống mái ngói, xuống mặt đất, dội vào từng ô cửa kính, nghe như trăm nghìn bàn tay đang gõ dồn dập.
Giữa rừng sâu, một tòa lâu đài nguy nga hiện lên lờ mờ dưới ánh chớp.
Phong cách châu Âu cổ điển, tường đá màu xám bạc, cửa sổ vòm cao vút, những đường cong tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật. Ánh đèn ấm áp bên trong hắt ra những vệt sáng yếu ớt, giống như pháo đài cô lập, xa hoa và lạnh lẽo, đầy quyền lực.
Một nơi như thế… chỉ thuộc về người có thân phận bất phàm — Lý Tư Nguyệt.
Cơn mưa đổ xuống dữ dội đến mức cửa kính rung bần bật, âm vang khắp dãy hành lang dài thăm thẳm của tầng hai. Trong căn phòng dành cho thiếu nữ, tiếng động ấy làm cô bé đang say ngủ giật mình bừng tỉnh.
Ánh chớp lóe lên, phản chiếu trên gương mặt trắng ngần của Hân Nhi.
Đôi mắt cô mở ra, mờ mịt, còn chưa kịp nhận thức thì tràng sấm tiếp theo lại nổ ầm lên, khiến cả người cô co rút lại.
Căn phòng rất rộng, nhưng tối đến mức chỉ nhìn thấy được chiếc rèm nặng trĩu lay nhẹ trước cửa sổ. Sự im lặng bao trùm khiến tiếng tim đập của cô cũng nghe rõ.
Hân Nhi run rẩy kéo chăn, siết đến mức khớp tay trắng bệch.
“Hu… hu…”
Âm thanh bé nhỏ tràn ra, nghẹn ngào và tội nghiệp.
Không chịu nổi sự cô độc giữa cơn giông, cô bé lập tức quơ chân xuống giường. Bộ đồ ngủ mỏng, rộng, lộ ra đôi chân thon trắng của thiếu nữ đang lớn. Cô chạy chân trần trên nền gỗ lạnh buốt, mỗi bước đều mang theo sự vội vàng và sợ hãi.
Cô đẩy mạnh cửa phòng, chạy sang căn phòng kế bên — nơi duy nhất khiến cô thấy an toàn.
Cửa phòng của người đàn ông luôn đóng kín, lớn và nặng, mạ vàng tinh xảo.
Hân Nhi hít sâu rồi dùng cả thân người đẩy cửa.
“Chú Lý… con sợ…”
Giọng cô vừa mềm vừa nghẹn, mang theo sự phụ thuộc tuyệt đối.
Không đợi người đàn ông phản ứng, cô đã nhanh chóng trèo lên giường, chui vào chăn, rồi nép sát vào người anh như thói quen bao năm nay.
“Lại sợ sấm à, Hân Nhi?”
Giọng Lý Tư Nguyệt trầm, khàn, mang theo sự lười nhác đầy khí chất đàn ông trưởng thành. Anh vòng tay kéo cô bé vào lòng, chỉ một động tác đã đủ khiến cả cơ thể nhỏ nhắn của cô lọt thỏm trong lồng ngực anh.
Trong chăn ấm, hơi thở của anh phủ lên mái tóc mềm của cô, tạo cảm giác bình yên nhưng cũng đầy nguy hiểm mơ hồ.
“Con muốn ngủ với chú… Con không muốn ngủ một mình…”
Hân Nhi vòng tay qua cổ anh, giọng run run, và từng hơi thở trẻ con phả lên làn da anh.
Cơ thể nhỏ bé ấy áp sát vào anh, khiến sống lưng anh căng lên như dây đàn.
Cô càng lớn, dáng người càng mềm mại… điều đó làm anh khó chịu theo cách rất khó giải thích.
“Hân Nhi, con lớn rồi. Không thể cứ bám chú mãi. Con phải học cách ngủ một mình.”
Giọng anh kiềm chế, hơi thở gấp một chút — việc này gần như đẩy anh vào trạng thái phải ép mình bình tĩnh.
“Không… con không muốn lớn. Con muốn mãi mãi ngủ với chú. Con sợ bóng tối…”
Cô bé níu anh chặt hơn, đôi môi mềm chạm thoáng qua xương quai xanh của anh.
Một cú chạm nhỏ thôi… nhưng đủ để khiến cả cơ thể Lý Tư Nguyệt căng cứng.
“Ngoan. Hết sấm rồi. Con quay về ngủ nhé?”
Giọng anh dịu xuống, tay vẫn lau nước mắt cho cô trong bóng tối.
“Chú Lý, xin chú… đừng đuổi con… Con sẽ ngoan mà…”
Cô dụi mặt vào ngực anh, giọng nũng nịu khiến lồng ngực anh nhói lên.
Anh biết mình không nên mềm lòng.
Anh biết giữa họ luôn tồn tại ranh giới.
Nhưng lúc này, cô bé run rẩy như chú mèo con… khiến sự cứng rắn trong anh hoàn toàn sụp đổ.
“Con gái ngốc… ngủ đi. Nhưng sau này không được thế này nữa.”
Lý Tư Nguyệt thở dài, nhẹ nhưng sâu — tiếng thở của người đàn ông đang cố giữ bản thân trong giới hạn.
Thay vì đẩy cô ra, anh ôm cô chặt hơn, để cô nằm gọn trong lòng mình.
“Con biết ngay mà… chú Lý thương con nhất.”
Hân Nhi mỉm cười qua nước mắt, rúc vào ngực anh, tìm hơi ấm quen thuộc.
Ngoài hiên, tiếng mưa đã nhỏ dần, chỉ còn rả rích như lời ru đêm.
Trong phòng,
Hân Nhi ngủ rất nhanh, hơi thở đều và nhẹ, đôi lông mi cong cong khẽ rung theo từng nhịp thở.
Còn Lý Tư Nguyệt… lại không ngủ được.
Anh nằm đó, một tay ôm eo cô, ánh mắt tối sâu nhìn lên trần nhà.
Từ khi cô bé bắt đầu lớn… cơ thể mềm mại này ngày càng khiến anh đau đầu — và đau lòng.
Anh biết mình không nên ôm cô như thế.
Không nên để cô lệ thuộc vào anh như thế.
Nhưng lại không nỡ buông tay.
Sáng hôm sau.
Hân Nhi tỉnh dậy trước.
Cô dụi đôi mắt còn ngái ngủ, ngáp một cái thật dài rồi bò dậy khỏi chăn.
Cô quay đầu tìm người bên cạnh — nhưng trống trơn.
Căn phòng rộng lớn vẫn còn mùi hương quen thuộc của anh, nhưng giường đã lạnh.
Lý Tư Nguyệt đã rời đi từ lâu.
Hân Nhi còn đang ngồi trên giường, thì tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
“Tiểu thư Hân Nhi, bữa sáng của cô đã được chuẩn bị xong rồi. Hôm nay là Chủ nhật, cô không cần đến trường. Ông chủ đặc biệt dặn cô đến phòng đàn tập một lát.”
Dì Thúy nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bà cúi người cung kính truyền đạt lại lời dặn của Lý Tư Nguyệt, rồi khom lưng sắp xếp đồ dùng rửa mặt cho cô.
“Chú Lý đi đâu rồi?”
Hân Nhi bĩu môi, giọng đầy uất ức.
Sáng dậy không thấy anh bên cạnh đã đủ khó chịu rồi, vậy mà còn đi không nói một câu…
“Ông chủ đến công ty rồi ạ. Chắc khoảng trưa sẽ về.”
Dì Thúy đưa khăn mặt đến trước mặt cô, vẻ mặt như hiểu rất rõ tâm trạng của cô tiểu thư mỗi khi ông chủ rời lâu đài sớm.
“Không cần mọi người hầu đâu! Con tự làm được!”
Hân Nhi hất tay, khó chịu đi thẳng vào phòng tắm.
Cô kéo mái tóc rối bù, nhăn mặt soi gương, động tác mạnh như đang chút giận.
Từ chải đầu, đánh răng, đến rửa mặt… từng việc một, cô đều làm trong tâm trạng bực bội.
Chỉ cần nghĩ đến việc sáng sớm tỉnh dậy, người đàn ông ấy không còn ở đó… là cô lại thấy khó chịu vô cớ.
Dì Thúy đứng chờ bên ngoài, biết chắc lát nữa sẽ bị quở trách, nhưng vẫn phải làm theo lệnh chủ nhân.
“Tiểu thư, ông chủ đã căn dặn rồi… cô phải đến phòng đàn tập luyện một tiếng.”
“Con không đi! Con ghét đàn piano!”
Vừa nghe đến hai chữ “đàn piano”, mặt Hân Nhi liền sầm xuống.
Cơn tức khắc bật ra không kìm được.
Ngay lúc đó—
“Con bé hư này, ai cho con cái gan dám chống lại lời dặn của chú hả?”
Giọng đàn ông trầm thấp, lạnh và có chút nguy hiểm bất ngờ vang lên.
Hân Nhi giật thót người, miệng há ra giữa chừng.
Cô lập tức quay đầu—
Ở ngay cửa phòng là Lý Tư Nguyệt, khoanh tay đứng đó.
Bộ vest đen anh mặc vẫn còn dính vài giọt nước mưa, khí lạnh từ người anh như theo cơn gió mang vào phòng.
Ánh mắt anh khóa chặt lấy cô —
cả lạnh lùng, cả trách mắng… nhưng xen chút cưng chiều không giấu được.
Hân Nhi vừa sững lại vừa mừng rỡ, hai mắt sáng lên:
“Chú… chú Lý? Sao chú lại về rồi?”