Tập đoàn Phong Vân — tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố, cũng là biểu tượng quyền lực mà không doanh nghiệp nào dám xem thường. Ở tầng cao nhất, phòng tổng giám đốc rộng gần trăm mét vuông đang chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Tiếng điều hòa thổi khe khẽ, tiếng đồng hồ treo tường tích tắc từng nhịp, tất cả hòa vào nhau tạo thành một không khí nặng nề khiến bất kỳ ai bước vào cũng phải dè chừng.
Trợ lý đứng ngay cạnh cánh cửa, hai chân như bị đóng đinh xuống sàn. Ánh mắt anh ta không dám rời khỏi bóng lưng cao lớn trước cửa sổ. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tạo đường viền sáng lạnh bao lấy thân hình ấy, khiến người đàn ông kia trông giống như một lưỡi dao sắc nhọn đang im lặng giữa bóng tối.
Trợ lý nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng hơi run:
“Boss… chuyện tiểu phu nhân đã căn dặn, hiện tại… đã chuẩn bị xong. Ngài xem, có cần…”
Câu nói vừa dứt, cả căn phòng như bị hút hết không khí.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ — Lý Hàn Lôi — chậm rãi xoay người. Động tác của anh không nhanh, nhưng lại khiến tim người khác muốn ngừng đập. Gương mặt sắc lạnh ấy lộ ra hoàn toàn trong ánh sáng: sống mũi cao thẳng, đường nét góc cạnh, đẹp đến mức như được nhào nặn từ băng tuyết. Nhưng đẹp đến đâu cũng không thể che nổi khí chất xa cách, lạnh lùng như vách băng ngàn năm.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nâng lên một chút.
Chỉ một cái liếc hờ.
Trợ lý lập tức rùng mình.
Đôi mắt ấy không hề giận dữ ầm ầm, nhưng bên trong lại có một sự tĩnh lặng nguy hiểm — kiểu tĩnh lặng trước khi bão tố thực sự ập đến.
Trợ lý nhanh chóng cúi đầu, sống lưng thẳng nhưng căng cứng. Mồ hôi lạnh lấm tấm sau gáy, chảy dọc xuống lưng khiến cả người lạnh run. Anh ta biết tính tình của Boss mình: càng im lặng, càng nguy hiểm. Và cái im lặng này… là báo hiệu rõ rệt của cơn thịnh nộ đang bị kìm nén.
Căn phòng rộng lớn, sang trọng nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ, lặng đi vài chục giây. Đồng hồ vẫn tích tắc, nhưng với trợ lý, mỗi âm thanh như một nhát dao đâm vào thần kinh căng thẳng của anh.
Đến khi đầu gối anh gần như muốn khuỵu xuống, giọng nói của người đàn ông vang lên.
“Quay về nói với cô ấy…”
Từng chữ anh nói ra đều khô cứng và lạnh lẽo.
“Tôi sẽ làm đúng như ý cô ấy muốn.”
Trợ lý như trút được nửa hơi thở, nhưng câu tiếp theo lập tức khiến anh cứng người:
“Nhưng nhớ nói rõ — tôi rất giận.”
Khoảnh khắc ấy, nhiệt độ trong phòng như giảm thêm vài độ.
“D–dạ! Tôi sẽ lập tức chuyển lời!”
Trợ lý gần như cúi rạp người, không dám nói thừa nửa chữ. Mồ hôi thấm đẫm trán, thấm cả cổ áo. Anh ta vội vàng lùi ra ngoài, như sợ chỉ cần chậm một bước sẽ bị khí thế sắc bén của vị tổng giám đốc kia xé thành từng mảnh.
Cánh cửa vừa đóng lại, sự im lặng lại tràn đến.
Lý Hàn Lôi đứng yên tại chỗ vài giây, đôi mắt nhìn xuống mặt bàn cách đó vài bước. Sự ánh lạnh sắc bén trong mắt càng sâu, giống như có vô số suy nghĩ hỗn tạp đang va chạm trong đầu anh nhưng đều được anh dập tắt bằng sự lý trí tuyệt đối.
Anh không phải người dễ nổi giận.
Nhưng việc bị sắp đặt như thế này — đặc biệt là bởi “người vợ danh nghĩa” — khiến anh thấy phiền hơn bất cứ điều gì.
Một hơi thở nặng thoát ra từ lồng ngực.
Anh xoay người, bước thẳng đến phòng nghỉ phía trong.
Cánh cửa bật mở, bóng tối lập tức bao phủ. So với phòng làm việc sáng choang, nơi này lại u ám đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập của chính mình. Không có ánh sáng thừa, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ đặt ở đầu giường, phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt.
Giường lớn phủ ga trắng nằm lặng lẽ giữa căn phòng. Và chính giữa chiếc giường ấy, có một khuôn hình đang được che lại bởi chiếc chăn dày. Đó là một bóng người, nằm im không nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng có chuyển động khẽ của hơi thở.
Lý Hàn Lôi nhìn bóng người ấy, ánh mắt không hề dao động.
Anh biết rất rõ bên dưới cái chăn kia là ai.
Đó là “món quà” mà vợ anh — người phụ nữ luôn thích thao túng mọi chuyện — đã chuẩn bị cho anh, với ý đồ mà cả thế giới đều nhìn ra chỉ bằng một câu nói: ép anh phải “thực hiện nghĩa vụ” của một người chồng.
Cơn khó chịu dâng lên tận cổ.
Anh cắn răng, lẩm bẩm một câu đầy bực bội:
“Phiền chết đi.”
Anh ngồi xuống cạnh giường, động tác mạnh nhưng dứt khoát, không mang chút lúng túng nào của một người đàn ông bị đặt vào tình huống ám muội.
Rút bao thuốc từ túi áo, anh lấy ra một điếu rồi châm lửa. Ngọn lửa nhỏ soi rõ đường nét sắc lạnh trên khuôn mặt điển trai của anh. Đôi mắt vẫn u tối, còn hơi thở mang theo luồng khí trầm mạnh mẽ khiến không khí càng thêm áp lực.
Anh ngả người ra sau một chút, tay nâng điếu thuốc lên môi.
Một hơi dài.
Khói trắng tràn ra, lượn qua ánh sáng mờ rồi tan vào bóng tối.
Một điếu thuốc cháy hết rất nhanh.
Anh dập tàn thuốc xuống chiếc gạt tàn ở cạnh giường, nhưng chỉ vài giây sau lại lấy tiếp một điếu khác.
Cứ như vậy, khói thuốc lan kín phòng nghỉ, mùi thuốc hòa lẫn sự lạnh lẽo khiến cả căn phòng như một vùng băng chìm trong mờ ảo.
Tâm trạng anh chẳng hề tốt hơn.
Đến khi điếu thuốc thứ hai cháy gần hết, anh đột ngột đứng bật dậy. Động tác mạnh đến mức chiếc giường hơi rung lên.
Anh cúi xuống, dùng mũi giày dùng lực dí tàn thuốc xuống sàn, kèm theo tiếng nghiến nhẹ:
“Đủ rồi.”
Sự kiên nhẫn mỏng manh đã chạm tới giới hạn.
Anh dừng lại trước khi ra khỏi phòng, ánh mắt lạnh như lưỡi dao lướt một lần cuối về phía chiếc giường. Trong thoáng chốc, dáng người bé nhỏ đang co quắp dưới lớp chăn trắng hiện lên mờ ảo, nhưng không khiến anh dao động dù chỉ nửa nhịp.
Không có chút tò mò.
Không có khơi gợi.
Không có d*c v*ng đàn ông thường thấy trong tình huống thế này.
Cũng chẳng có lấy một tia do dự nào.
Trong ánh mắt sâu thẳm ấy chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo cháy bỏng, và một sự chán ghét âm ỉ giống như tro tàn dưới lớp băng dày. Cảm giác đó không bùng nổ, nhưng lại nặng nề đến mức khiến cả căn phòng như bị kéo tụt xuống thêm vài độ. Đối với anh, người phụ nữ nằm đó chẳng khác gì một món đồ bị đặt nhầm chỗ — một sự sắp đặt khiến anh thấy phiền toái hơn là hứng thú.
Bốn bức tường của căn phòng bao trùm lấy anh như một cái lồng vô hình. Mùi nước hoa, mùi giường chiếu, mùi da thịt còn sót lại sau đêm tối — tất cả khiến anh thấy như bị bóp nghẹt. Không khí quá đặc, quá ngột ngạt, như muốn dính chặt lên da anh, khiến mỗi hơi thở đều trở nên nặng nề.
Anh không chịu được loại cảm giác này.
Hàm anh khẽ siết lại một chút, thái dương nổi lên đường gân mờ. Chỉ cần thêm một giây nữa ở đây, anh có dự cảm sự kiềm chế vốn bền chặt đến sắt thép của mình sẽ bị đốt cháy thành tro.
Không muốn, cũng không cần nhìn lại.
Lý Hàn Lôi xoay người, bước đi thẳng, từng bước chân dài mạnh mẽ, dứt khoát, như thể chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Ánh sáng mờ từ hành lang hắt vào khi cánh cửa mở ra, kéo bóng lưng anh thành một vệt dài — lạnh lẽo, kiêu ngạo, và đầy mùi của một người đàn ông không bao giờ để bản thân bị ràng buộc bởi bất kỳ ai,
như thể chỉ cần ở lại thêm một giây, toàn bộ sự kiềm chế của anh sẽ bị phá hủy.