Tập đoàn Phong Vân, văn phòng tổng tài.
Trợ lý đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng mang theo sự dè chừng, nhìn về phía bóng lưng cao lớn đang đứng bất động trước khung cửa sổ sát đất. Hắn lấy hết can đảm, giọng nói nhỏ nhẹ, cẩn trọng mở miệng nhắc nhở:
“Lão bản, thiếu phu nhân bên kia đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, ngài…”
Người đàn ông đứng trước cửa sổ nghe vậy, chậm rãi xoay người lại.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt ấy — một khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo, không tì vết, nhưng lúc này lại phủ kín một tầng hàn khí rét buốt khiến người ta không rét mà run.
Hắn khẽ ngẩng đầu, đôi con ngươi sắc lạnh, lạnh lẽo như băng sương, chỉ tùy ý liếc về phía trợ lý một cái… mà đã đủ khiến đối phương run sợ, tim đập thình thịch, gần như không dám thở mạnh.
Trợ lý toàn thân khẽ run rẩy một cái, vội cúi gằm đầu xuống, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt lạnh băng như dao của tổng tài.
Trong không gian rộng lớn của căn phòng làm việc, bầu không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng, nặng nề đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên gượng gạo.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, mãi đến khi trợ lý đứng đến mức gần như sắp không trụ vững được nữa, thân thể muốn nhũn ra, thì Lê Hàn Lỗi mới chậm rãi mở miệng.
Âm thanh của hắn tràn ngập hàn ý, khàn khàn mà lạnh lẽo, tựa như từng chữ từng chữ đều nghiến răng mà bật ra từ kẽ răng:
“Quay về… nói với thiếu phu nhân, ta sẽ làm theo ý của cô ta. Nhưng… nhớ rõ cho cô ta — ta… rất tức giận!”
Một câu nói ngắn ngủi, nhưng mang theo sự nguy hiểm và sát khí âm trầm, khiến cho nhiệt độ trong phòng như tụt xuống đáy vực.
Trợ lý run lên bần bật, lập tức đáp lời:
“Dạ… vâng ạ!”
rợ lý vội vàng khom lưng, cung kính đáp một tiếng “Vâng!”, giọng run run, trán đã sớm rịn đầy mồ hôi lạnh.
Không dám ở lại thêm một giây, anh ta lập tức nhanh chân lui ra ngoài, sợ chỉ cần chậm trễ nửa nhịp sẽ bị áp lực vô hình kia nghiền nát.
Bên trong văn phòng rộng lớn, không khí vẫn tràn ngập sự lạnh lẽo khiến người ta nghẹt thở.
Lê Hàn Lỗi – bóng dáng cao lớn, rắn rỏi, mỗi bước đi đều mang theo khí thế áp bức lạnh buốt như băng, chậm rãi xoay người rồi bước vào phòng nghỉ phía trong.
Cánh cửa nặng nề khép lại, một khoảng tối đặc quánh như nhấn chìm mọi âm thanh.
Trong căn phòng ấy, bốn bề đen kịt, ánh sáng gần như bị nuốt sạch. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy giữa màn đêm dày đặc kia, một chiếc giường trắng tinh hiện ra như ẩn như hiện…
Trên chiếc giường trắng ấy, hệt như trong đêm đen bao phủ, trở thành điểm duy nhất sáng rõ, lại càng lộ ra vẻ lạnh lẽo và mờ ám khó tả.
Trên chiếc giường trắng tinh, có một khối nhô lên mơ hồ lộ rõ – một bóng dáng được che kín dưới lớp chăn, tựa như đang lặng lẽ ẩn núp ở đó.
Lê Hàn Lỗi vừa nhìn đã biết, đó chính là “món quà” mà vợ anh ta đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Trong nháy mắt, một luồng phiền muộn và bực bội như sóng dữ dâng trào lên tận đỉnh đầu, khiến lồng ngực anh co thắt lại, khó chịu đến mức hít thở cũng như bị đè nén.
Anh nghiến răng, trong cổ họng bật ra một tiếng chửi rủa trầm thấp, khàn khàn, mang theo phẫn hận và bất mãn.
Sau đó, thân hình cao lớn của anh nặng nề ngồi xuống mép giường, động tác trầm tĩnh mà đầy u ám.
Bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng, từ túi áo rút ra một bao thuốc. Anh châm lửa, đưa điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lên môi, hít một hơi thật sâu.
Khói trắng lượn lờ trong không khí, quẩn quanh giữa căn phòng tối đen như mực, càng làm bầu không khí thêm nặng nề, ngột ngạt.
Một điếu thuốc, anh rít đến tàn tro cuối cùng, toàn bộ sự bực dọc như bị hun kín trong lồng ngực.
Ngay khi đầu lọc tàn rơi xuống, Lê Hàn Lỗi bỗng đứng phắt dậy. Đôi giày da lạnh lẽo giẫm mạnh xuống nền đất, “tách” một tiếng giòn giã vang lên khi đầu thuốc bị anh tàn nhẫn nghiền nát dưới gót chân.
Anh xoay người, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, chuẩn bị rời khỏi căn phòng, rời khỏi cái “món quà” khiến anh càng thêm tức giận này.