Nghe vậy, Cố Yến Yến chỉ thấy kỳ quặc, cô cười nói: “Con đâu dám chọc giận ngài? Chẳng phải muốn chết sao?”
Thấy dáng vẻ ấy, gương mặt dì Mã giãn ra, liên tục nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt.”
“Dì Mã, có chuyện gì xảy ra à?” Cố Yến Yến cứ thấy có gì đó không ổn.
Dì Mã lắc đầu: “Chỉ là tôi thấy sắc mặt Tư tổng vừa rồi không được tốt, nên đoán chắc có chuyện gì. Nếu tiểu thư Yến Yến không làm Tư tổng phật ý, thì ngài ấy cũng sẽ không trút giận lên tiểu thư vì chuyện khác.”
Về nhân phẩm của Tư Ương, dì Mã hoàn toàn tin tưởng.
Cố Yến Yến gật gù nửa hiểu nửa không. Chờ dì Mã đi rồi, cô khẽ lẩm bẩm: “Trông anh ấy không giống người nhỏ mọn. Chắc quên chuyện tối qua rồi.”
Nhưng đời không như mơ—Tư Ương đúng là… nhỏ mọn đến thế.
Vừa vào thư phòng, một đống tài liệu đã bị Tư Ương thảy xuống trước mặt cô.