Nghe cách xưng hô ấy, người Cố Yến Yến cứng đờ. Cô chậm chạp quay lại, thấy Tư Ương mặt không biểu cảm bước thẳng về phía mình.
Tim Yến Yến thắt lại, gần như nghẹn thở.
Cô nghĩ bụng, liệu Tư Ương có định cảnh cáo gì không. Nhưng anh chỉ đi thẳng tới ghế chủ vị ngồi xuống, chẳng nói một lời.
Áp suất xung quanh như tụt hẳn, một cảm giác đè nén trĩu xuống lòng cô.
Dì Mã cũng thấy có điềm chẳng lành, thừa cơ chuồn mất. Trong phòng chỉ còn lại Cố Yến Yến và Tư Ương.
Yến Yến cúi gằm, nghĩ chỉ cần nhanh chóng ăn cho xong là có thể đi học.
Vì ý nghĩ ấy mà thức ăn mắc ở cổ, cô… sặc.
Đúng lúc đó, Tư Ương đưa cho cô một cốc nước, còn nhẹ nhàng vỗ lưng.
“Chừng này tuổi rồi mà còn mắc lỗi thế này.”