Cố Tư Hài đang nói chuyện phấn khích thì bỗng cảm thấy một ánh nhìn sắc như dao khóa chặt lên người mình. Cô ta quay về phía cửa, lập tức chạm vào đôi mắt đen của Cố Yến Yến. Bàn tay cầm điện thoại khẽ run, suýt nữa không giữ nổi.
“Sao thế?” Người ở đầu dây bên kia dường như nhận ra điều bất thường, không kìm được hỏi.
“Không có gì, tôi chợt nhớ ra còn việc gấp, lúc khác nói tiếp.” Cố Tư Hài dứt lời liền ngắt máy, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Yến Yến đang đứng ở cửa.
Cố Yến Yến lặng lẽ nhìn cô ta kết thúc cuộc gọi, rồi lại lặng lẽ nhìn cô ta đi về phía mình.
“Yến Yến, sao em tới đây?” Cố Tư Hài mở toang cánh cửa vốn khép hờ, mỉm cười với cô, giọng điệu dịu dàng đến cực điểm.