“Dì Mã?”
Cố Yến Yến ngơ ngác nhìn người trước mặt, nhỏ giọng hỏi.
“Cô Yến Yến, hay là cô về phòng trước đi.” Dì Mã nói vậy.
“Vì sao phải về phòng?” Cố Yến Yến nhìn dì Mã rất lâu, lại liếc vào bếp: “Có phải món chuẩn bị cho tôi chưa xong, sợ tôi giận à? Thật ra tôi thấy tính mình cũng ổn mà. Không kịp làm cũng được, chỉ cần có cái gì ăn là được.”
Nói rồi, cô lại nhích thêm mấy bước về phía nhà bếp.
Dì Mã vẫn muốn chặn lại, nhưng chậm mất một nhịp.
Cố Yến Yến vừa nhìn đã thấy trên chiếc bàn cạnh bếp bày đầy các món. Màu sắc, mùi vị, trông đều rất ổn. Chỉ là… bên cạnh đã có người bắt đầu “thưởng thức” rồi.
Cố Tư Hài cùng mấy người bạn của cô ta tự nhiên quây quanh bàn mà ăn.
Cố Yến Yến nhớ Cố Tư Hài đáng lẽ bây giờ phải ở nhà hàng với Tô Minh chứ? Sao lại ở đây? Mấy người cạnh cô ta là ai?