Tần Quân nhìn thẳng vào mắt Thu Linh, giọng nói chậm rãi nhưng đầy quyết tâm:
“Được, nếu có cơ hội, tôi sẽ cố hết sức giúp cô.”
Thu Linh mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia hy vọng:
“Cảm ơn anh, anh Quân. Tôi không biết phải nói thế nào cho hết lòng biết ơn của mình.”
Bọn đàn em đứng quanh nhìn cảnh tượng này, sắc mặt vừa ngạc nhiên lại vừa hơi ghen tỵ.
Gã béo nheo mắt nhìn Tần Quân, giọng đầy nghi hoặc:
“Thằng nhỏ, anh đúng là không giống ai, vừa gây rối rồi lại còn làm như thế này? Tôi thấy anh chẳng giống loại người bình thường.”
Tần Quân không thèm trả lời, chỉ nói với Thu Linh:
“Đừng lo, tôi sẽ tìm cách cho cô một lối thoát.”
Thu Linh gật đầu, ánh mắt sáng lên đầy tin tưởng.
Bầu không khí trong rừng vắng trở nên yên tĩnh kỳ lạ, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc và hơi thở của hai người.
Rồi Thu Linh đột nhiên nói:
“Anh Quân, tôi nghe nói anh là người của gia đình Tiền Phủ?”
Tần Quân hơi ngạc nhiên, gật đầu:
“Đúng vậy, tôi có chút liên hệ với gia đình đó.”
Thu Linh nhìn anh một cách thăm dò:
“Gia đình Tiền Phủ nổi tiếng thế lực, không biết anh có thật sự muốn rời khỏi cuộc sống đó không?”
Tần Quân cười nhẹ:
“Điều đó tùy thuộc vào tương lai và những người xung quanh tôi.”
Thu Linh lặng im, như đang suy nghĩ về điều gì đó rất quan trọng:
“Hy vọng anh sẽ giữ lời hứa, và giúp tôi thoát khỏi cái chốn u ám này.”
Tần Quân quay lại nhìn bọn đàn em, nói:
“Giờ thì ai còn muốn làm khó tôi, cứ việc thử xem.”
Bọn đàn em nhìn nhau, chưa dám động thủ nữa.
Thu Linh lại tiến tới gần Tần Quân, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh Quân, có thể cho tôi biết thêm về y thuật của anh được không?”
Tần Quân cười:
“Đơn giản thôi, tôi học được vài bí quyết từ Linh tiên sinh và Tiền Trác. Cũng như bài tán phá cổ mà anh đã nghe nói.”
Thu Linh gật gù, mắt ánh lên sự ngưỡng mộ:
“Thật may mắn khi có anh bên cạnh.”
Tần Quân nheo mắt, tựa như đang suy tính kế hoạch cho tương lai.
Từ nhỏ, Thu Linh đã mắc bệnh về tim, vô số lần thoát chết trong gang tấc khiến cô vừa ganh tỵ vừa chán ghét trái tim yếu ớt của mình.
Cũng chính vì vậy, Thu Linh bắt đầu bất chấp tính mạng nhận những nhiệm vụ, nhiệm vụ càng khó khăn nguy hiểm thì cô càng muốn thực hiện.
Cô không phải không sợ chết, mà chỉ không muốn cả đời mình chỉ nằm trên giường, sống như một người tàn phế mà kết thúc cuộc đời.
Câu nói “không sống quá 35 tuổi” cũng từng được lương y già kê đơn cho cô nghe trước đó.
Ở đáy vực tuyệt vọng ấy, khi đột nhiên nhìn thấy tia hy vọng le lói, Thu Linh dù phải trả giá thế nào cũng quyết nắm lấy.
Khắp người Thu Linh toát lên không khí của tuyệt vọng và bi thương, nhưng hành động của cô lại đầy quyến rũ.
Giống như một bóng ma đang nhảy múa trên bờ vực địa ngục, bước một chân xuống địa ngục, một chân còn ở thế gian.
“Yên tâm đi, tôi có thể chữa được cô.”
Tần Quân khanht do dự mà đồng ý ngay.
Thu Linh mềm nhũn người, toàn thân dính chặt vào Tần Quân, ôm chặt anh như muốn khóc vì mừng rỡ.
“Tốt quá! Tốt quá rồi!”
“Việc không thể chậm trễ nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu chữa trị đi!”
Được rồi, quỷ sứ đúng là quỷ sứ!
Tần Quân bị Thu Linh kéo tay, lôi đi xuyên qua rừng rồi lên chiếc xe thương mại đậu bên ngoài.
“Mọi người đứng ở đây canh chừng, không được lại gần!”
Thu Linh quát một câu rồi nhét Tần Quân vào trong xe, sau đó cũng nhanh chóng bò lên xe theo.
“Bắt đầu đi! Tôi cần hợp tác thế nào?”
Tần Quân cười khô khan, gãi gãi sau gáy:
“Việc của cô không phải vấn đề lớn, nhưng tôi không mang theo kim bạc, nên...”
“Kim của cô đâu? Tôi đưa đi lấy!”
Thu Linh không muốn trì hoãn một giây, còn Tần Quân chớp mắt, chưa kịp nói gì đã bị cô kéo giật cười.
“Cô gái xinh đẹp, hiện giờ không thể trực tiếp châm kim đâu.”
“Phương thuốc cô dùng mấy năm nay tuy tạm thời kéo dài mạng sống, nhưng cũng làm mạch máu cô trở nên rất yếu.”
“Phải dưỡng một thời gian mới có thể châm kim được. Tôi sẽ kê cho cô hai bài thuốc, một để uống trong, một để tắm ngoài, dùng nửa tháng rồi đến tôi châm kim, đảm bảo bệnh khỏi tới nơi!”
Tần Quân đương nhiên có thể dùng chân khí giúp Thu Linh cải thiện độ bền mạch kinh.
Nhưng những ngày này anh phải luôn cảnh giác Chu Trường Phong đến, phải giữ trạng thái đỉnh phong liên tục.
Nên đành bất đắc dĩ để Thu Linh dùng thuốc dưỡng thân vậy.
Tần Quân nhanh tay viết hai bài thuốc, ghi chú kỹ cách dùng và liều lượng rồi đưa cho Thu Linh.
Cô như tìm được báu vật, cẩn thận cất giữ sát bên người.
Đây là thứ có thể cứu mạng cô, tất nhiên phải thật cẩn thận.
“Anh Quân, tài khoản ngân hàng của anh là gì? Dù tôi nhờ anh giúp, cũng không thể để anh làm không mà không nhận thù lao.”
“Tôi không có tài khoản ngân hàng.”
“Sao... anh không có tài khoản ngân hàng?”
Tần Quân nhếch mép, đây là lần đầu tiên trong 20 năm anh xuống núi, tất nhiên không có tài khoản ngân hàng!
Anh không chỉ không có tài khoản, mà còn chẳng có đồng tiền nào nữa! Lạ gì chứ!
Người giỏi giang thường là thế, nếu giống người bình thường thì làm sao gọi là người giỏi!
Thu Linh tự động nghĩ ra loạt lý do cho Tần Quân, rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ hét một câu:
“Đi thôi, về thành phố!”
Thu Linh vung tay, đám đàn em ào ào trèo lên mấy chiếc xe phía sau.
Còn chiếc xe của Tần Quân thì bị gã béo chen vào.
Gã béo nhìn anh với ánh mắt vừa đề phòng vừa có chút ghen tị, Tần Quân thở dài, ngửa mắt lên trời.
Anh là người có gia đình mà! Ai chứ anh không thể chịu được bị coi thường!