Lầm Yêu Thành Nghiện

Chương 18: Nếu không phải cô quá độc ác


Chương trước Chương tiếp

Hành lang câu lạc bộ xa hoa sáng choang ánh đèn vàng, lấp lánh như thể nơi này thuộc về thế giới khác – nơi người ta tận hưởng, chìm đắm, say sưa.
Nhưng đối với An Tố Ngôn, mỗi bước đi qua hành lang ấy lại như bị kéo lê qua bùn nhơ, tr*n tr** và nhục nhã.

Cô bị vác trên vai như một món đồ vô tri.
Tư Đồ Thần bước từng bước mạnh mẽ, kiêu ngạo, vô tình, như thể dưới chân anh là không khí chứ không phải lòng tự trọng cuối cùng của cô.

“Anh thả tôi xuống!”
Giọng cô run lên, nhưng ý chí vẫn cố giữ lạnh lùng, cố cứng cỏi.

Tư Đồ Thần liếc lại, đôi mắt đục ngầu vì rượu nhưng sự u ám thì rõ ràng, sâu đến mức khiến người khác nghẹt thở.
“Cô nghĩ tôi sẽ nghe lời cô sao?”

“Anh say rồi! Anh bỏ tôi xuống ngay!”

“Ừ.”
Anh cười nhạt, một tiếng cười khiến người nghe gai sống lưng.
“Tôi say. Và lúc say… tôi càng không nghe lời cô.”

Bịch!
Anh ném cô xuống ghế sau xe không thương tiếc.
Đầu óc cô choáng váng, tầm nhìn tối đi vài giây.

“Đồ khốn…”
An Tố Ngôn cắn môi đến bật máu.
“Tư Đồ Thần, anh là Đ* c*m th*!”

Đôi mắt đỏ ngầu của anh lập tức khóa chặt cô.
“Chửi tôi?”

Gân xanh trên thái dương anh giật mạnh.
Thứ nguy hiểm trong ánh mắt ấy như lửa âm ỉ — chỉ chờ cô châm thêm một tia để bùng lên thành bão lửa.

“Phải! Tôi chửi anh!”
Cô bật khóc, nhưng giọng vẫn cứng như thép.
“Tôi vì anh mà ngồi tù ba năm! Ba năm trời! Anh không những không tin tôi, còn đối xử với tôi như súc vật. Tư Đồ Thần… anh thật sự còn chút nhân tính nào không?”

Tư Đồ Thần khựng lại một nhịp.

Chỉ một nhịp.

Nhưng là nhịp khiến trái tim anh siết chặt như bị ai bóp mạnh.

Rồi anh lập tức nghiền nát cảm xúc ấy như chưa từng tồn tại.

“Là cô tự tìm đường chết.”
Giọng anh sắc như băng vỡ.

“Đúng! Tôi tự tìm!”
Cô hét lên, nước mắt rơi như bị xé khỏi mí mắt.
“Ai bảo tôi ngu mà yêu anh! Tin anh! Anh muốn làm gì thì làm! Anh giết tôi luôn đi!”

“Cô—!”

“Giết đi!”
Cô ưỡn cổ ra trước mặt anh, ánh mắt tuyệt vọng đến lạnh người.
“Anh có gan thì b*p ch*t tôi! Không giết nổi thì chính anh mới là kẻ không có bản lĩnh!”

Ầm—

Tâm trí Tư Đồ Thần như nổ tung.
Anh mất kiểm soát.
Bàn tay lớn lao đến siết chặt cổ cô.

Lực mạnh đến mức đôi mắt cô trợn lên, ánh nhìn từ oán hận hóa mơ hồ, rồi trắng dần.

Cơ thể cô mềm oặt.

“AN TỐ NGÔN!!”

Như có tiếng sét đánh thẳng vào đầu.
Tư Đồ Thần buông tay, lùi lại, bàn tay run rẩy như không phải của mình.

Anh không định giết cô.
Anh chỉ… quá giận.
Anh chỉ muốn cảnh cáo…
Chỉ cảnh cáo thôi mà…

Hơi thở anh gấp gáp, lồng ngực co thắt đến đau buốt.

Lần đầu tiên trong đời —
hắn cảm nhận được nỗi sợ.

Trong phòng bệnh

An Tố Ngôn mở mắt, ánh đèn trắng nhức mắt.
Mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo.
Không phải địa ngục — nhưng tệ hơn cả địa ngục.

Cô còn sống.
Một điều đáng tiếc.

Cửa mở kẽo kẹt.

Tư Đồ Thần bước vào.
Khuôn mặt lạnh lùng như tượng đá, nhưng trong đôi mắt ấy… thoáng có chút gì đó giống một cơn run.

Cô lập tức quay mặt đi, không muốn nhìn anh.

“Cô tỉnh rồi.”
Giọng anh trầm, khản, thấp như đang cố đè nén gì đó.

Cô im lặng.
Chỉ có giọt nước mắt rơi xuống gối trắng — giọt nước mắt của nỗi nhục không cách nào nói thành lời.

Anh đi vòng qua, nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình.

“Cô đang giận tôi?”

Giận?
Không.
Cô đã vượt xa cả giận dữ.
Chỉ còn nỗi đau ngấm sâu vào xương.

“Anh còn hỏi?”
Cô cười, nhưng nụ cười chỉ toàn tê liệt.
“Tư Đồ Thần, tôi sống đến giờ… chắc kiếp trước tích đức lắm mới được anh ‘nương tay’, không g**t ch*t.”

Tư Đồ Thần hít mạnh một hơi, như cố nén cơn giận lẫn nỗi sợ.

“Ba năm trước, tôi nên giết cô rồi.”

“Đúng.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nhưng anh không làm. Anh để tôi sống… để hành hạ tôi từng ngày, từng giờ.”

Cô cong môi, nụ cười thách thức đến mức khiến tim người đối diện co lại.

“Cảm ơn anh đã tha cho tôi cái mạng chó này.”

Tư Đồ Thần siết cằm cô mạnh hơn.
Cơn giận trong anh lần này không giống mọi lần.
Nó hỗn loạn.
Nó đau đớn.

“Đừng bày ra vẻ mặt đó trước mặt tôi. Cô không có tư cách.”

“Tư cách?”
Cô nhếch môi.
“Vì tôi ‘độc ác’? Vì tôi giết đứa bé? Vì tôi phản bội anh?”

“Không phải cô thì ai?!”
Anh gầm lên.

An Tố Ngôn nhìn thẳng vào mắt anh — đôi mắt từng khiến cô si mê.

“Anh chắc không?”

Tư Đồ Thần sững người.

Cô bật cười, giọng rỉ máu:

“Nếu đứa bé đó… vốn dĩ không phải của anh thì sao?”

Không khí trong phòng bệnh chợt đông cứng.
Im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim ai đó rơi xuống đáy vực.

Tư Đồ Thần nhìn cô trân trối.
Không tin.
Không hiểu.
Không thở nổi.

An Tố Ngôn cúi đầu, giọng nhẹ nhưng từng chữ như dao cắt:

“Nếu đó là con của người đàn ông khác…
Anh hận tôi ba năm, hủy hoại tôi ba năm…
Đáng không, Tư Đồ Thần?”

Tròng mắt Tư Đồ Thần co lại dữ dội.

Lần đầu tiên trong đời —
người đàn ông ấy thật sự hoảng loạn.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...