Ai da, vì hai người này mà anh cũng phải lao tâm khổ tứ…
Thôi Thượng Nhiên bị kéo đi uống rượu, còn Lâm Tiểu Mộng với Tô Chính Hiên thì le lưỡi với nhau một cái rồi lại cắm đầu làm việc. Chẳng mấy chốc, mùi thịt nướng lan khắp khu vườn nhỏ, làm mấy anh ch** n**c miếng ừng ực.
“Chính Hiên, nướng xong chưa, bụng tôi réo ầm lên rồi…”
“Xong xong, dọn món ngay đây!” Tô Chính Hiên bưng lên một đĩa xiên thịt cừu nướng, thêm một đĩa hải sản và một đĩa rau.
Chỉ mấy giây sau, xiên cừu với hải sản đã bị quét sạch. Lâm Tiểu Mộng nhìn mà muốn trố mắt, cứng họng luôn.
Trời ơi, ăn kinh khủng quá!
May mà đám người hầu cũng ùa vào phụ, nên số lượng đồ nướng dần dần bắt kịp. Mọi người ăn được nửa vòng thì Cố Thần Nam tới.
Người phát hiện đầu tiên vẫn là Lâm Tiểu Mộng. Cô đang cầm chổi phết mật ong lên cánh gà… thấy Cố Thần Nam bèn mừng rỡ gọi to: “Anh đến rồi hả, Cố Thần Nam!”
Một tiếng gọi ấy khiến đám đàn ông đang ồn ào lập tức im bặt.
Không ngờ ba chữ “Cố Thần Nam” lại có hiệu ứng lớn vậy, để xua bớt bầu không khí đột ngột lắng xuống, Lâm Tiểu Mộng chủ động bước tới chào.