Vậy nên Lâm Tiểu Mộng nào có khách sáo? Lập tức xả một tràng!
“Bác à, bác từng này tuổi rồi còn thiếu đàn ông sao, lại còn nhắm trúng lão già mục nát Cố Thiên Minh? Ồ ồ, tất nhiên rồi, chỉ cần là đàn ông thì bác chắc chắn đến đâu cũng không chê chứ gì!”
“Cô nói cái gì?!” Giọng người phụ nữ bên kia bỗng cao vút cái gì với cái gì vậy?
“Tôi nói là bác với Cố Thiên Minh ấy, hai người sắp chui vào quan tài đến nơi rồi, làm ơn tích chút âm đức đi! Để khỏi chết rồi xuống mười tám tầng địa ngục, Diêm Vương sai tiểu quỷ lôi ra tra tấn. Đến khi đó, bác Tăng Lâm An sẽ đứng bên cạnh nhìn, mỉm cười xem hai người vừa khóc vừa lăn lộn!”
“Con tiện nhân ở đâu ra, dám nói chuyện với tôi như thế, chán sống rồi hả?”
Phải công nhận, khi người đàn bà kia gằn giọng thì cũng khá đáng sợ.
Lâm Tiểu Mộng bị khí thế ấy dọa không ít, cô nuốt nước bọt, liếc Cố Thần Nam đang cúi đầu im lặng, dũng khí liền “ào ào” dâng khắp người.