A Bắc thấy vậy lại hỏi: “Vừa nãy tôi thấy Lâm Tiểu Mộng cũng đi thay đồ rồi, hai người định ra ngoài phải không? Có cần tôi dẫn người theo không?”
Cố Thần Nam vốn muốn nói không cần, nhưng nghĩ một chút lại đổi ý: “Mang bốn người là đủ. Chúng ta tới công viên giải trí.”
“Công viên giải trí?” Giọng A Bắc bỗng vọt cao. Tai anh không hỏng chứ? Chủ tử nhà anh mà cũng đi công viên giải trí ư?
“Cậu ngạc nhiên lắm à?” Cố Thần Nam liếc A Bắc một cái.
A Bắc vội lắc đầu lia lịa: “Không không.” Anh nào dám tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vừa thay đồ xong, Lâm Tiểu Mộng đã chạy vào, mặt mày hớn hở. Cố Thần Nam nhìn qua: cô mặc một chiếc T-shirt trắng ôm người rất đơn giản, dưới là quần short bò xanh nhạt, lộ vòng eo thon và đôi chân dài tròn trịa; chân đi dép sandal cả người nhìn vô cùng mát mẻ, gọn gàng.
Hai người nhìn nhau mấy giây thì cùng sững lại.
“Sao anh mặc… trang trọng thế?” Lâm Tiểu Mộng chỉ vào bộ đồ của anh, “Mình đi ngồi vòng đu quay, đâu phải đi làm ăn hay đi làm đâu.”