Lải nhải xong, Lâm Tiểu Mộng phấn khởi đề nghị: “Tam thiếu gia, hôm nay trời trong xanh đẹp quá, hay là mình ra ngoài dạo một vòng nhé!”
Với đề nghị của Lâm Tiểu Mộng, Cố Thần Nam rất điềm nhiên nhưng lọt vào tai anh lại biến thành:
“Em muốn… hẹn hò?”
Khụ khụ! Lâm Tiểu Mộng cạn lời. Ý cô rất đơn giản, chỉ là đi dạo phố thôi mà, đâu đến mức nâng lên thành… hẹn hò!
Song Cố Thần Nam rõ là hiểu lầm. Anh tự diễn giải sự im lặng của cô thành mong muốn “thế giới chỉ có hai ta”.
Nghĩ cũng đúng, hai người xem như vừa mới “chốt quan hệ”… Trên TV chẳng diễn suốt đó sao: đôi nam nữ thì hay ra ngoài ăn uống, leo núi đi chơi…
“Được thôi, thiếu gia đưa em ra ngoài vòng vòng.” Cố Thần Nam đứng dậy, đi thẳng về phòng ngủ.
Lâm Tiểu Mộng theo sau, nhỏ giọng: “Trời ơi, làm như miễn cưỡng lắm… Em là có lòng muốn anh đổi gió bớt buồn mà…”
“Em nói gì?” Cố Thần Nam dừng chân ngoái lại.