A Bắc, Dạ Xướng, Chương Ninh, bác sĩ Vũ cùng mấy người hầu quản gia chạy theo đều sững như trời trồng, không ai hé miệng. Hành lang đang hỗn loạn bỗng như bị bấm nút dừng, lặng phắc.
Lâm Tiểu Mộng ôm chặt Cố Thần Nam, từ từ nhắm mắt, khóe mắt rơi một giọt lệ: “Cố Thần Nam, trong lòng anh đau lắm, khổ lắm đúng không? Khổ đến mức muốn giết người, muốn hủy diệt cả thế giới đúng không? Nhưng không được anh phải cố lên. Tụi em ai cũng rất để ý đến anh, anh không cô độc đâu.”
“Cố Thần Nam, muốn khóc thì cứ khóc đi, có gì mà ngại? Đàn ông cũng được khóc chứ! Khóc đi, khóc hết những đau đớn ấy ra đi!”
Đôi mắt trống rỗng của Cố Thần Nam chớp khẽ, nơi khóe mắt dần ươn ướt…
“Lâm Tiểu Mộng.” Anh cất giọng, khàn đục đến ghê người.
Lâm Tiểu Mộng sụt sịt, lại siết anh chặt hơn.
“Lâm Tiểu Mộng, đời này anh nhận định em rồi. Nếu sau này em dám phản bội anh, anh sẽ khiến em sống không bằng chết.” Giọng khản đặc mà từng chữ từng chữ quyết tuyệt lạnh người.