“Đồ chết tiệt Cố Thần Nam, đồ đàn ông bụng dạ hẹp hòi! Đúng là tên b**n th** thất thường nhất quả đất!” Bị quăng vào kho lạnh, Lâm Tiểu Mộng đương nhiên phải chửi mấy câu cho hả dạ.
Trong khi đó, ở bàn ăn phòng khách biệt thự, Cố Thần Nam ăn được mấy miếng đã thấy mất ngon.
“Tam thiếu, có phải hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị không ạ?” Lão quản gia thấy anh ăn chẳng bao nhiêu, vội tiến lên hỏi.
Cố Thần Nam mặt lạnh: “Không sao, lui xuống.” Giờ anh không muốn nói chuyện. Con đàn bà tiện nhân Lâm Tiểu Mộng đúng là phá hứng, sáng sớm đã lắm chuyện! Còn dám thách thức quyền uy của anh ở mảng ấy! Sớm muộn gì cũng xử nó!
Bữa sáng càng ăn càng chán, Cố Thần Nam quăng đũa, bảo đám người hầu bên cạnh: “Không ăn nữa!”
Mọi người hầu câm như hến. Dăm ba hôm nay chủ tử nhà họ hiền ra bao nhiêu, hôm nay lại gắt gỏng trở lại.
Cố Thần Nam lên lầu thay quần áo giày dép, rồi ra cửa đi làm.
A Bắc chạy xong vòng, thở hồng hộc quay về, quệt mồ hôi trán: “Hự.”