Anh chỉ còn cách ra sức nhẫn nhịn, đè nén xuống, đến mức mặt cũng đỏ bừng.
Lâm Tiểu Mộng phát hiện ra: “Anh sao thế? Sao mặt đỏ vậy? Không phải sốt rồi chứ?”
“Không liên quan đến em. Xoa xong thì đi mau!” Cố Thần Nam bỗng đứng bật dậy, kéo lại áo choàng tắm trên người, cau có đuổi người.
Lâm Tiểu Mộng vẫn lo: “Anh có sốt thật không? Để em sờ trán xem!”
Còn sờ nữa ư? Sờ nữa là anh không nhịn nổi! Cố Thần Nam né tay cô, chỉ ra cửa: “Ra ngoài!”
Lâm Tiểu Mộng nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt dừng rịt trên người Cố Thần Nam.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Cố Thần Nam đột nhiên quay ngoắt lại, mặt càng đỏ hơn! Mất mặt muốn chết!
Lâm Tiểu Mộng cũng hơi chín mặt. Xin lỗi chứ, thật ra cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì đâu nhé? Có chăng toàn “học” từ tiểu thuyết ngôn tình…
“Khụ, chuyện này với đàn ông cũng bình thường… Anh đừng để bụng quá…” Lâm Tiểu Mộng ấp úng.
Cố Thần Nam chịu hết nổi, quay lại quát khẽ: “Rốt cuộc em muốn nói gì?!”