Thấy không giải thích nổi, Lâm Tiểu Mộng liền giơ tay đưa nhẫn ra trước mặt hắn:
“Không tin thì anh thử tháo xem, thật sự tháo không ra đâu.”
Cố Thần Nam khẽ nheo mắt. Lúc cô ngất, hắn từng thử tháo rồi, đúng là không tháo được. Chiếc nhẫn khít đến mức như được đo ni đóng giày cho tay cô.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn càng âm trầm.
Lâm Tiểu Mộng vẫn quan sát sắc mặt hắn, thấy hắn biến đổi liền vội vàng cầu xin:
“Tôi thật sự không cố ý. Nếu anh có cách lấy nhẫn ra, tôi sẽ hoàn toàn hợp tác!”
Cố Thần Nam hờ hững liếc cô, môi mỏng nhếch lên:
“Tại sao ta phải nghĩ cách? Nhẫn là do chính cô tự đeo vào, thì phải tự tháo ra.”
“Nhưng… tôi thật sự không tháo được…” Lâm Tiểu Mộng nhăn nhó, khổ sở vô cùng.
“Chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc đến vậy.” Ánh mắt hắn tràn đầy khinh miệt. Trước mặt hắn, Lâm Tiểu Mộng vẫn mặc bộ đồ hầu gái nhàu nát, khuôn mặt lem luốc, son phấn nhòe nhoẹt, chỉ còn lại đôi mắt sáng long lanh.
Trong lòng, Lâm Tiểu Mộng tức tối mắng thầm: Đồ khốn kiếp! Sao lại nhìn mình như nhìn kẻ ăn mày thế chứ!?
“Chuyện đơn giản thế này mà cũng không biết giải quyết, đúng là vô dụng.” Gương mặt hoàn mỹ của hắn lạnh băng, giọng nói vang lên như lưỡi dao:
“Chặt ngón tay cô xuống, chẳng phải sẽ lấy được nhẫn sao?”
… Hả? Hắn vừa nói gì cơ? Lâm Tiểu Mộng chết sững.
Người đàn ông dường như còn rất đắc ý với “cách giải quyết” đó. Lâm Tiểu Mộng thét lên:
“Không được! Không đời nào! Anh đúng là đồ khốn! Đồ b**n th**!”
“Cô vừa nói gì?”
Đôi mắt hắn bỗng sắc như lưỡi dao, làn da vốn trắng bệch nay phối với đôi môi đỏ mọng khiến hắn chẳng khác nào ác ma đến từ địa ngục. Giọng hắn lạnh lẽo rợn người:
“Cô dám gọi ta là… b**n th**?”
Lâm Tiểu Mộng bị ánh mắt đó dọa run rẩy toàn thân, lắp bắp không nói thành lời. Trời ơi, rốt cuộc cô đã đắc tội với ai thế này? Người đàn ông trước mặt rốt cuộc có lai lịch gì?
Từ nhỏ đến lớn, điều Cố Thần Nam ghét nhất là bị gọi là b**n th** — mặc dù hắn quả thực rất b**n th**.
Người hầu xung quanh hiểu rõ tính tình hắn, ai nấy đều biết Lâm Tiểu Mộng đã chạm vào nghịch lân, e rằng khó toàn mạng.
Cố Thần Nam nghiến răng, lạnh lẽo ra lệnh:
“Người đâu! Nhốt cô ta xuống hầm, bỏ đói đến nửa đêm, đúng mười hai giờ, đem ném cho con báo đen của ta ăn!”
“Vâng, Tam thiếu.”
Thế là Lâm Tiểu Mộng bị khiêng đi như một bao tải, ném mạnh vào căn hầm tối tăm lạnh lẽo!
“Rầm!” Một tiếng vang dội, thân thể cô rơi xuống nền đất, đau ê ẩm khắp người.
Cô ôm mông kêu gào:
“Đồ man rợ!”
“Hứ! Còn mạnh miệng. Đợi đến nửa đêm, cô sẽ làm mồi cho dã thú!”
“Khoan đã, khoan đã, các người đừng đi!” Lâm Tiểu Mộng vội vàng gọi với theo, nắm lấy cơ hội hỏi:
“Rốt cuộc là ai bắt tôi? Vị Cố tam thiếu đó là ai vậy?”
Người hầu đáp, giọng cung kính pha lẫn run rẩy:
“Người bắt cô chính là Tam thiếu gia nhà họ Cố, Cố Thần Nam. Cậu là con trai thứ ba của tổng tài tập đoàn Cố thị, Cố Thiên Minh, rất được lão gia sủng ái.”
Lâm Tiểu Mộng nghe mà choáng váng. Dù làm hầu gái ở Cố trạch cả tuần nay, cô chẳng hề biết chút tin tức nào về chủ nhân.
Người hầu hiếm hoi nổi lòng tốt, lại nói thêm:
“Cô có biết tại sao Tam thiếu bắt cô không?”
Lâm Tiểu Mộng giơ ngón tay có chiếc nhẫn, đáp:
“Vì cái này sao?”
Bọn họ gật đầu:
“Chiếc nhẫn hồng kim cương trên tay cô là di vật duy nhất mà mẹ Tam thiếu để lại. Đó là nhẫn cưới dành cho vợ Tam thiếu trong tương lai.”
“Cái gì cơ!”
Như tiếng sét ngang tai, mắt Lâm Tiểu Mộng mở to hết cỡ!
Trời đất ơi, cô cứ tưởng đây chỉ là chiếc nhẫn kim cương đắt tiền, không ngờ lại mang ý nghĩa lớn đến vậy! Là di vật của mẹ tên b**n th** đó… lại còn là tín vật dành cho con dâu tương lai!
Xong đời rồi, lần này Cố Thần Nam chắc chắn sẽ không tha cho cô. Nửa đêm nay, thật sự sẽ bị ném cho báo ăn mất thôi!
Nhưng câu nói tiếp theo của người hầu càng khiến cô kinh hãi:
“Nghe nói, trước khi qua đời, mẹ Tam thiếu từng để lại di nguyện — chiếc nhẫn này sẽ tự tìm được chủ nhân. Một khi đã có người phù hợp đeo lên, sẽ không thể tháo xuống nữa.”