“Không đâu, em ăn mặc thế này quê lắm mà…” Lâm Tiểu Mộng tự dìm mình, “Bây giờ đều chuộng kiểu như Thôi Thiến Thiến ấy tóc uốn nhẹ, mi dài cong vút, da trắng nõn, môi đỏ mọng…”
“Giống ma thì có?” Cố Thần Nam đi phía trước, buông một câu.
Đi ngay sau lưng anh, cô nghẹn họng. Trời ạ, Tam thiếu không phải đàn ông sao? Đàn ông chẳng phải ai cũng thích gái xinh à?
“Nhưng đàn ông đều thích con gái biết ăn diện mà…”
Cố Thần Nam bước vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, mặt mày bình thản mà kiêu ngạo: “Đó là gu của đàn ông bình thường. Bản thiếu có giống ai đâu?”
Thế là Lâm Tiểu Mộng thật thà hỏi: “Vậy gu thẩm mỹ của Tam thiếu là gì ạ?”
“Thanh thoát, tự nhiên.” Cố Thần Nam liếc cô nàng chỉ cao đến ngang ngực mình, “Tự nhiên chính là đẹp, hiểu không?”
“Hiểu ạ.” Lâm Tiểu Mộng gật đầu.
Trời dần tối. Hai người ngồi trong xe, còn đang đau đầu không biết ăn gì thì điện thoại của Cố Thần Nam reo.
Hóa ra là Tô Chính Hiên gọi đến.
“Thần Nam, tan làm chưa?”
Cố Thần Nam nghĩ bụng: gọi đúng lúc thật, vừa tính đi ăn thì điện thoại tới.