Về cái đề nghị đó, thật ra Cố Thần Nam cũng đã cân nhắc rồi, chỉ là con người anh vốn như thế trong lòng tính kỹ bao nhiêu thì ngoài mặt vẫn phải ra vẻ cao ngạo cho đủ.
“Cô nói đi là đi được à? Cô tưởng công ty tôi muốn vào là dễ chắc?”
Trời đất, lại lên giọng rồi! Niềm hứng khởi của Lâm Tiểu Mộng tắt phụt. Cô bực lắm, nghĩ thầm: Cố ác ma, anh có biết người đang đứng trước mặt anh là ai không?!
Cô chính là loại chuyên gia giám định cổ vật hạng nhất, người ta soi đèn còn khó tìm ra!
Nói thật nhé, cô chủ động muốn tới giúp anh, là tổ tiên nhà anh phải tích đức lắm rồi đấy!
Nhưng
“Tam thiếu gia, anh cứ coi như ban ơn cho em miếng cơm đi… Em chỉ có mỗi nghề này, chẳng lẽ không tận dụng được sao? Suốt ngày để em bưng trà rót nước, cũng hơi phí nhân tài mà, đúng không?” Lâm Tiểu Mộng gào thầm trong bụng.
Mẹ nó, đúng là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu! Rõ ràng là mình hạ mình tới giúp, người ta lại làm ra vẻ không tình nguyện, khó chịu như thể bị ép!
Cố Thần Nam giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi “miễn cưỡng” gật đầu: “Được thôi.”