“Đi thôi.” Dù cố lấy dũng khí nói vậy, nhưng trong đầu cô vẫn là một khoảng trống rỗng.
Men theo cầu thang xoắn đi xuống, Lâm Tiểu Mộng đứng trên bậc cuối cùng, khẽ gọi một tiếng: “Tam thiếu gia.”
Cố Thần Nam vốn khoanh tay, thờ ơ đứng nhìn hàng cây bên ngoài cửa sổ sát đất. Nghe tiếng gọi, hắn quay đầu—động tác vẫn hờ hững.
Mãi đến khi ánh mắt hắn chạm vào gương mặt Lâm Tiểu Mộng, nét nghiêm túc mới dần tụ lại nơi đôi mắt dài.
Hắn chậm rãi nhíu mày, vẻ nghi hoặc hiện rõ. Nhìn cô hồi lâu, hắn mới chợt nhận ra… thì ra cô gái mặc váy dạ hội màu đào kia chính là Lâm Tiểu Mộng…
Thấy ai nấy đều im lặng, chỉ chăm chăm nhìn mình, trong lòng Lâm Tiểu Mộng lo ngay ngáy. Cô chưa từng mặc đồ đẹp thế này, cả người thấy không quen, tim cứ phập phồng bất an.
Lại đợi mấy chục giây, bầu không khí yên ắng đến kỳ quái. Cô đứng không nổi nữa, nghĩ bụng: chết hay sống cũng nói một câu đi chứ! Cứ im như tượng rồi nhìn chằm chằm là ý gì?
Cô cắn răng, bước xuống bậc cuối, đi thêm mấy bước đến cạnh sofa, đứng trước mặt Cố Thần Nam.
“Tam thiếu gia.” Cô lại dè dặt lên tiếng, đồng thời lén liếc sang phía Cố Thiên Minh.