Trong thời khắc sống còn ấy, mặt Lâm Tiểu Mộng tái nhợt, toàn thân run rẩy không ngừng, trong đầu chỉ vang lên tiếng hét lặp đi lặp lại:
“Trời ơi! Mình – Lâm Tiểu Mộng, hoa khôi của Học viện Thịnh Phong, chưa từng yêu đương, chưa từng trao đêm đầu, chưa từng được ăn đậu hũ của soái ca nào… chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao… mình còn chưa muốn kết thúc đời mình đâu, mama mia…”
“Tất cả là tại tên đàn ông b**n th** đó…” Lâm Tiểu Mộng gào thét trong lòng, quay đầu nhìn về phía ban công, thấy hắn nhàn nhã dõi mắt theo mình như đang xem kịch hay, lửa giận trong cô càng bốc lên: “Đồ b**n th**! Nếu hắn mà rơi vào tay mình, nhất định phải cho hắn đẹp mặt!”
Người đàn ông trên ban công chăm chú quan sát biểu cảm của Lâm Tiểu Mộng, thấy cô trừng mắt nhìn mình, đôi mắt đẹp của hắn liền trở nên lạnh lẽo.
Hắn khẽ cười lạnh, giơ tay làm một động tác!
Nhận được tín hiệu, những tay đua xe lập tức chuẩn bị. Bọn họ sớm đã nóng lòng, ai nấy xoay tay ga một cách điệu nghệ, tiếng động cơ “rầm rầm” vang dội cả không gian!
Bắp chân Lâm Tiểu Mộng co giật từng cơn, muốn chạy cũng không chạy nổi. Đúng lúc ấy, hơn chục chiếc mô-tô đồng loạt tăng tốc, lao như bay về phía cô!
Cô muốn chạy, nhưng bắp chân lại chuột rút — hỏng rồi!
Chỉ còn biết trơ mắt nhìn những chiếc mô-tô như quái thú lao đến càng lúc càng gần…
“Aaaaaa—” Nhìn xe đến sát bên, Lâm Tiểu Mộng theo phản xạ ôm chặt đầu!
“Bốp!” Một tiếng vang nặng nề, sau lưng liên tiếp dội đến âm thanh vật nặng đáp xuống đất, kèm theo tiếng hò hét quái dị của các tay đua.
“Yoho—” Những tay mô-tô vỗ tay reo mừng trên xe.
Lâm Tiểu Mộng ôm đầu, mắt trợn tròn! Cô mới hiểu ra — hóa ra mấy chiếc xe suýt đâm vào mình đều bay vụt qua đầu cô…
Quá kinh khủng!
Cô lau mồ hôi, còn chưa kịp định thần đã bắt đầu liều mạng chạy tiếp!
Thấy cô bỏ chạy, tiếng hò hét của bọn mô-tô càng vang lớn, giọng điệu đầy phấn khích và cả sự b**n th**!
Cũng đúng thôi, đã là tay chân của tên đàn ông b**n th** đó thì tâm lý cũng b**n th** nốt!
Như mèo bắt được chuột mà không ăn liền, chúng thả con mồi trong địa bàn của mình, vui thì đùa giỡn, không vui thì hù dọa ác độc.
Lâm Tiểu Mộng chạy loạn khắp nơi, tiếng mô-tô đuổi theo chỉ cách hơn một mét. Cô còn chưa kịp xoay người thì trước mặt lại xuất hiện vài chiếc mô-tô khác!
Xem ra chúng đã chia nhau bao vây, chuẩn bị tóm cô như cá trong chậu.
Cô hét lên một tiếng chói tai, vốn đang chạy thẳng liền ngoặt gấp, tạm thoát khỏi vài chiếc mô-tô phía sau, nhưng lập tức lại bị nhóm khác đuổi kịp. Dù cô có chạy thế nào, rẽ ra sao, cũng không thoát nổi sự trêu ngươi của bọn tay đua.
Trong lúc chạy trốn, Lâm Tiểu Mộng nhiều lần ngã xuống đất, tay trầy xước, quần áo rách tả tơi! Đến lần bị ngã tiếp theo, đầu cô đập mạnh xuống đất!
Cảm giác đầu tiên là choáng váng quay cuồng… rồi cơn đau ập tới, cô bật khóc nức nở.
Khóe mắt liếc về phía ban công, người đàn ông ấy trên gương mặt hoàn mỹ mang theo sự thỏa mãn cực độ, như thể màn săn đuổi này thật tuyệt vời, hắn còn nhếch miệng cười lạnh.
Thấy hắn say mê cảnh tượng, Lâm Tiểu Mộng nhìn hắn chẳng khác nào nhìn ác ma!
“Rầm rầm—”
Tiếng động cơ của mười mấy chiếc mô-tô vang rền bên tai, Lâm Tiểu Mộng hoàn toàn tuyệt vọng, cô muốn cứ chết quách đi cho xong!
Đã trót đắc tội người không nên đắc tội, xem ra cô khó sống. Khi ý niệm buông bỏ sinh mạng xuất hiện, ánh mắt cô cũng dần u tối…
Người đàn ông trên ban công nhìn rõ biểu cảm ấy, hắn biết mục đích của mình đã đạt được — phá vỡ phòng tuyến tinh thần của Lâm Tiểu Mộng, khiến cô hoàn toàn sụp đổ!
Đôi mắt hắn vừa đẹp vừa lạnh, không mang chút cảm tình.
Hừ, con nhóc này, dám ăn cắp nhẫn đính hôn của vị hôn thê hắn! Không dạy cho cô ta một bài học, hắn còn mặt mũi nào đứng vững ở thành phố H!
Những tay đua nhìn thấy tín hiệu của hắn liền lần lượt rút chìa khóa xe.
Trong đôi mắt trống rỗng của Lâm Tiểu Mộng, từng giọt nước mắt to trào ra. Vài phút sau, trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da đen bóng.
Con ác ma ấy cúi người xuống, nói với cô:
“Cô gái, cô chẳng phải rất thích chạy sao? Lần này chạy đủ chưa?”