Hôn Nhân 99 Lần: Hôn Ước Máu Và Kim Cương Hồng

Chương 20: Bắt tôi khuân khoai tây?


Chương trước Chương tiếp

Trên gương mặt Cố Thần Nam hiện rõ vẻ khó chịu, thầm nghĩ: Sao con đàn bà này lắm mồm thế nhỉ?

“A Bắc!” Hắn gắt gỏng:
“Pha trà cúc! Thêm đường phèn với kỷ tử!”

“…Vâng, Tam thiếu.” A Bắc nhìn ra ngoài trời, trời vẫn bình thường mà, sao tự dưng đổi khẩu vị thế này.

Khi A Bắc vừa ra ngoài, Cố Thần Nam lại cố ý dặn thêm sau lưng:
“Pha nguội thôi!”

Chẳng mấy chốc, một bình thủy tinh lớn trà cúc đường phèn kỷ tử được đặt trên bàn. Trong ly thủy tinh, cánh hoa cúc vàng rực nở bung, xen giữa những hạt kỷ tử đỏ au căng mọng, nhìn thôi cũng thấy đẹp mắt.

Cố Thần Nam cảm thấy miệng hơi khô, có chút ghét bỏ mà nâng ly lên nhấp thử một ngụm. Ai ngờ vừa uống xong, hắn hơi nhướng mày, rồi uống thêm ngụm nữa, tiếp đó là từng ngụm, từng ngụm. Vị trà ngọt dịu, mát lạnh lan xuống cổ họng, trong cái oi ả mùa hè này lại khiến cả người hắn khoan khoái, bực bội trong lòng cũng tan đi phần nào.

Nhân lúc hắn uống trà, Lâm Tiểu Mộng cũng tranh thủ thở phào, đưa tay quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi mím môi vì khát.

Cố Thần Nam khẽ thổi vào mặt trà, khóe mắt liếc sang cô, lạnh lùng hừ một tiếng: Tốt nhất là khát chết đi!

“Điều 8, khoản 2, bên A trong vòng ba tháng…” Cố Thần Nam lại tiếp tục đọc.

Lâm Tiểu Mộng lập tức gõ lia lịa.

Ban đầu cô vốn chẳng chú tâm, nhưng nghe một lúc lại càng thấy lạ. Cô lẩm bẩm:
“Thì ra đây là một vụ thu mua, là buôn bán đồ cổ…”

“Cô lầm bầm gì đấy?” Hắn cau mày.

“Không… không có gì, xin lỗi Tam thiếu!” Cô vội vàng cúi đầu.

Vừa gõ, tai và tay cô không rảnh, đầu óc cũng không rảnh. Thì ra tên b**n th** này lại làm ăn cổ vật? Cô quan sát hắn, thật chẳng giống loại người buôn bán những thứ mang nặng hơi thở lịch sử này.

Hơn hai tiếng gõ chữ, cuối cùng cô mới được nghỉ tay. Không ngờ Cố Thần Nam làm việc lại nghiêm túc đến thế, từng câu chữ đều vô cùng cẩn trọng.

Hắn để cô tránh sang một bên, tự mình ngồi xuống kiểm tra toàn bộ từ đầu đến cuối, rồi mới gật gù. Sau đó in ra hai bản, lưu vào file có mật khẩu, lúc này sắc mặt hắn mới dịu đi.

Thấy hắn như vậy, Lâm Tiểu Mộng tươi cười nịnh nọt:
“Tam thiếu, tôi đã làm xong việc rồi, ngài thấy thế nào?”

Nói thật, cái thời tiết nóng nực thế này mà hắn không thèm cho cô uống nổi một ngụm nước!

Cố Thần Nam nheo đôi mắt hoa đào sáng rực, khẽ nhếch môi:
“Giờ đã trưa rồi, còn không mau cút xuống bếp nấu cơm cho bản thiếu gia?”

“…” Lâm Tiểu Mộng nghẹn họng, một lúc sau mới lắp bắp:
“Nấu… nấu cơm? Tôi tưởng chỉ cần pha cà phê thôi mà?”

“Pha cà phê?”

“Trời còn sáng mà cô đã nằm mơ rồi sao? Không chỉ pha cà phê, cô còn phải nấu cơm, giặt đồ, dọn phòng của bản thiếu gia, đổ rác cho cả biệt thự. Ngoài ra, còn cả vườn sau cũng giao cho cô! Bản thiếu gia mà có một điểm không vừa ý, thì cô khỏi ăn cơm!” Hắn gằn từng chữ, cuối cùng còn nở nụ cười lạnh lẽo.

Lâm Tiểu Mộng cứng người, chẳng thốt nên lời. Khốn thật, hắn còn định cắt khẩu phần cơm của mình nữa sao? Người không ăn cơm thì sống kiểu gì?!

“Sao? Cô có ý kiến?” Cố Thần Nam thấy vẻ mặt cô do dự, liền nhướng giọng.

“Không… không có.” Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, Lâm Tiểu Mộng nào dám hó hé.

Mặc bộ đồng phục hầu gái đã ướt đẫm mồ hôi đi xuống bếp, vừa bước vào đã bị bà bếp quát:
“Đứa nào vậy? Người đầy mùi mồ hôi mà dám chui vào bếp, ngứa da lắm rồi hả?!”

Lâm Tiểu Mộng cười xòa:
“Xin lỗi xin lỗi, tôi đi tắm ngay đây!”

Phòng khách dành cho cô cũng có phòng tắm riêng. Nhưng việc đầu tiên cô làm không phải tắm, mà là ôm lấy ly thủy tinh, ừng ực tu mấy cốc nước lọc mát lạnh!

Uống liền hai cốc, cổ họng mát lạnh khiến cô lâng lâng, đôi mắt sáng rỡ. Lớn bằng ngần này rồi mới thấy, có một cốc nước uống cũng hạnh phúc đến thế…

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô do dự mãi rồi mới xuống bếp, bắt đầu vai trò phụ bếp.

“Bắt tôi khuân khoai tây?” Lâm Tiểu Mộng trố mắt nhìn đống khoai to như cả xe tải nhỏ, suýt thì ngã ngửa.

Vừa đặt chân đến bếp, cô đã bị quản gia gọi lại giao việc, dẫn ra sân sau. Một chiếc xe tải nhỏ chở đầy khoai tây vừa mới đỗ vào, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ.

Ông quản gia già chỉ tay:
“Đem hết khoai trên xe dỡ vào kho rau trong vườn sau.”

“Chỉ mình tôi thôi ạ?” Lâm Tiểu Mộng chết lặng hỏi lại.

 



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...