Hôn Nhân 99 Lần: Hôn Ước Máu Và Kim Cương Hồng

Chương 16: Lâm Tiểu Mộng tham tiền


Chương trước Chương tiếp

Để cho lời than thở của mình thêm phần “thật”, Lâm Tiểu Mộng còn cố làm ra vẻ đau đớn, miệng liên tục kêu “ôi da, ôi da”.

Cố Thần Nam nhìn cảnh đó, chẳng biết làm gì cho phải, nhưng trong lòng thì lại không muốn dễ dàng bỏ qua, liền mỉa mai:
“Xem cái bộ dạng vô dụng của cô kìa, bị đá một cú mà thành ra thế này? Mạng thì rẻ mà người thì lại quý.”

Nếu là trước đây, Lâm Tiểu Mộng chắc chắn sẽ bật lại đôi câu, nhưng bây giờ cô cũng hiểu được phần nào con người Cố Thần Nam. Thế nên, mặc hắn nói những lời châm chọc khó nghe đến đâu, cô cũng quyết định không chấp nữa.

Thấy dáng vẻ yếu đuối, đáng thương nhưng lại không phản bác của cô, Cố Thần Nam hơi lấy làm lạ, song chỉ thoáng qua trong chốc lát.

“Bản thiếu gia cho cô nghỉ nửa buổi chiều cộng thêm một buổi tối. Sáng mai bảy giờ, đứng trước cửa phòng tôi đúng giờ.”

Cái gì? Sáng mai đã phải đi làm? Nói thế là màn giả đau của cô hoàn toàn vô dụng rồi sao? Lâm Tiểu Mộng trợn tròn mắt.

“Nhưng… nhưng mà dạ dày tôi vẫn chưa khỏi mà.” Cô ấm ức kháng nghị.

“Thời gian nghỉ tôi cho cô đã quá đủ. Đừng có mà mặc cả thêm.” Cố Thần Nam lạnh lùng liếc nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô gái nhỏ trên giường. Hừ, hắn còn lạ gì? Vết thương trên người cô, hắn đã hỏi bác sĩ rõ ràng, có chuyện hay không hắn nắm rõ nhất.

Quả nhiên, ác ma mãi mãi vẫn là ác ma! Lâm Tiểu Mộng cay đắng ngộ ra một đạo lý – đừng bao giờ mơ tưởng có thể dùng lý lẽ với ác ma và kẻ b**n th**!

Cố Thần Nam vừa đi khỏi, Lâm Tiểu Mộng lập tức bật dậy khỏi giường, kéo ngăn tủ ra, lấy ra một túi vải nhỏ, bên trong là một chiếc điện thoại vỏ trắng ngà.

Cô mở máy, gọi ngay cho bạn trai. Điện thoại vừa đổ chuông vài tiếng đã có người bắt.

“Tiểu Mộng?”

“Cưng ơi!” Cô gọi ngọt xớt, nhưng khóe miệng lại hơi bĩu ra – thời buổi này đi xin ăn cũng chẳng dễ dàng…

“Dạo này em biến đâu rồi, gọi điện chẳng liên lạc được?” Giọng chàng trai pha chút bất cần.

Lâm Tiểu Mộng chẳng buồn vòng vo, vội vàng giải thích sơ rồi vào thẳng vấn đề:
“Cưng à, dạo này em bận tí việc, nhưng mà… thiếu tiền lắm…”

“Lại đòi tiền?” Giọng đối phương nghe ra chút khó chịu. “Em đang ở đâu?”

“Em đang ở…” Lâm Tiểu Mộng liếc quanh, rồi đáp: “Ở nhà của một tên b**n th**…”

“Cái gì?”

“Không, không phải, em lỡ lời thôi.” Cô cuống lên, gấp gáp nói: “Thôi anh đừng hỏi nữa, chỉ cần nói có tiền không?”

Có vẻ như chàng trai đã quá quen với chiêu trò của cô. Trước đây hắn thường đáp ứng, nhưng lần này không hiểu sao lại đổi giọng:
“Ngày nào em cũng đòi tiền, mà ngay cả cho đụng vào cũng không cho. Em coi tao là thằng ngốc hả?”

Trong lòng Lâm Tiểu Mộng thầm than “toang rồi”, vị thần tài duy nhất này cũng bỏ chạy. Nhưng rồi cô lại giả ngu, cười hề hề:
“Ơ kìa anh nói gì em không hiểu… thôi anh bận thì em cúp máy đây nhé, bye bye!”

Không đợi bên kia kịp nói gì, cô đã vội dập máy.

Lâm Tiểu Mộng nhăn nhó suy nghĩ cho tình cảnh hiện tại. Tóm lại chỉ gói gọn trong một câu: cô đã chọc phải ác ma. Nhưng rồi đôi mắt láu lỉnh xoay vòng, gương mặt trắng trẻo bỗng sáng rực như nhìn thấy vàng.

“Tiền…” Cô lẩm bẩm, ánh mắt lóe sáng khi nhìn vào bức tranh sơn dầu treo trên tường phòng ngủ, trong mắt dường như biến thành ký hiệu $.

Hừ, ở cạnh ác ma thì sao? Chỉ cần có tiền, bảo cô nhảy xuống biển lửa cô cũng đồng ý! Lâm Tiểu Mộng đã chịu đủ khổ vì nghèo, từ năm tám tuổi đã thề phải đổi đời!

Nắm chặt tay, cả người cô tràn đầy sức sống và hi vọng. Cố Thần Nam tuy đáng sợ, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là… có tiền! Hơn nữa, trong căn biệt thự này, đồ vật nào cũng toàn hàng vô giá. Nếu có thể thuận tay “thó” vài món cổ vật đem bán… chẳng phải cô sẽ phát tài sao? Ha ha ha ha…

Đêm xuống, Cố trạch đèn đuốc sáng trưng. Vốn dĩ Cố Thần Nam cực kỳ khắt khe với bữa tối, món ăn nhất định phải tinh xảo, hương vị tuyệt hảo. Vì thế cứ gần đến giờ cơm chiều, toàn bộ người hầu đều căng thẳng.

Còn Lâm Tiểu Mộng thì rúc trong phòng cả buổi chiều, đến mức chịu không nổi, phải len lén xuống lầu, vừa đi vừa lén lút ngắm nghía những món đồ quý giá trong nhà.

Ôi, cái bình hoa này không tệ… Mắt cô sáng rực, nhảy phắt đến chỗ giá gỗ có đặt chiếc bình gốm men xanh, lom khom ngắm nghía, còn chẳng biết từ đâu móc ra cả kính lúp, xoay quanh cái bình nghiên cứu.

Ơ kìa, bức tranh kia cũng đẹp phết… Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy bức tranh sơn thủy nhỏ treo cạnh cầu thang, lập tức chạy ù tới, mặt gần như dán sát vào tranh.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...