Đặc Vụ Cuồng Phi: Ngũ Tiểu Thư Ngốc Nghếch Được Nuông Chiều

Chương 4: Ba Vị Tỷ Tỷ


Chương trước Chương tiếp

Ánh sáng lờ mờ len qua tấm rèm lụa thêu hoa mẫu đơn, chiếu xuống chiếc giường gỗ lim trạm trổ hoa văn tinh tế. Mùi hương trầm thoang thoảng tỏa ra, thanh nhã và trầm tĩnh.

Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ, tiếng gió lùa qua song cửa.

Bỗng, đôi mắt trên giường mở bừng ra.

Người con gái kia giật mình hít sâu, đồng tử co rút. Cảm giác đầu tiên ập đến là đau — khắp người đau nhức, cơ thể yếu ớt, hô hấp cũng như bị ai bóp nghẹt.

“Tiểu thư!” – tiếng hét kinh hãi vang lên từ bên cạnh.

Đóa Cơ, cô hầu nhỏ mặc áo vải xanh, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, lập tức nhào tới, vừa vui vừa run rẩy:
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi! Ôi trời ơi, cô hôn mê cả ngày, nô tỳ sợ cô không tỉnh lại nữa! Nô tỳ vô dụng, không có tiền mời đại phu…”

Cô ta nói đến đây thì nghẹn ngào, nước mắt trào ra như suối.

A Vân chau mày.
Đầu cô đau như búa bổ, tiếng khóc kia lại như từng nhát dao cứa vào tai.

“Câm miệng.”

Giọng nói của cô trầm thấp, lạnh và dứt khoát. Chỉ một câu thôi, Đóa Cơ liền sững người.

Cô hầu nhìn chủ nhân của mình – rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, vẫn là tiểu thư Tô phủ với lớp phấn son đã lem, mái tóc rối tung – nhưng ánh mắt thì hoàn toàn khác.

Trước kia, đôi mắt ấy đờ đẫn, ngây ngô, lúc nào cũng cười.
Còn bây giờ – trong đôi mắt ấy là ánh sáng sắc bén như dao, là sự lạnh lùng khiến người khác rùng mình.

A Vân chậm rãi hít sâu, ép mình bình tĩnh.
Cô đưa mắt quan sát xung quanh — mọi thứ ở đây đều không thuộc về thế giới của cô.

Cửa gỗ, khung song khắc hoa văn, rèm thêu tay, bàn ghế kiểu cổ, tủ gỗ sơn son chạm khảm.
Không có điện, không có thiết bị y tế, không một dấu vết của hiện đại.

Tất cả… đều là thời cổ đại.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình – trắng mịn, mềm, nhỏ nhắn, không hề có vết sẹo.
Ngón trỏ và ngón cái, vốn phải có vết chai do tập súng, nay trơn nhẵn như tơ.

“Không phải tay mình…” – cô lẩm bẩm trong đầu, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi là ai?” – cô đột ngột hỏi, giọng khàn và sắc.

Đóa Cơ hoảng hồn, vội cúi đầu:
“Nô tỳ là Đóa Cơ, hầu hạ bên tiểu thư từ nhỏ mà!”

“Ta là ai?”

“Tiểu thư là Ngũ tiểu thư của phủ Nhiếp Chính Vương, tên là Tô Mộng Diệp.”
Cô hầu nói run run, nước mắt rơi lã chã, “Cô hôn mê  một ngày một đêm rồi. Cô… không nhận ra Đóa Cơ thật sao?”

A Vân nhắm mắt.
Tên gọi này – Tô Mộng Diệp – nghe rất xa lạ, nhưng khi nhẩm lại, cô chợt nhớ tới lúc trước khi hôn mê: tiếng người xì xào, tiếng “ngốc nữ Tô gia”, rồi ánh sáng lóe lên khi cô bị bắn ngã…

Tất cả dần khớp lại.

Cô – đặc vụ A Vân, “Diêm Vương” của tổ chức – đã chết trong nhiệm vụ ở biên giới, bị chính người bạn thân nhất đâm một dao xuyên tim.
Rồi khi mở mắt, cô ở đây, trong cơ thể của một cô gái cổ đại – cũng vừa mới chết.

Cô nhẹ nghiêng người, cơn đau nhói xuyên qua lồng ngực khiến cô nhíu mày, nhưng vẫn bình tĩnh mà xác nhận.
Tim đập bình thường, không vết thương, cơ thể yếu, nhưng sống.

Kết luận duy nhất:
Cô đã xuyên không.

A Vân nâng ánh mắt, khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có của đặc vụ hàng đầu.

“Trước khi ta hôn mê , đã xảy ra chuyện gì?”

Đóa Cơ nức nở:
“Nghe nói… tiểu thư gặp Tứ hoàng tử Bách Lý Hạo trên phố. Cô chạy tới gọi ‘Hạo ca ca’, rồi bị ngài ấy đẩy ra… ngài ấy dùng nội lực đánh cô, cô bay ra xa, người đầy máu…”
Giọng cô hầu nghẹn lại, hai tay siết chặt:
“Nô tỳ cứ tưởng cô chết rồi… may mà có người cứu về…”

A Vân im lặng, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.
Từng từ như những mảnh vụn ghép lại trong đầu: “Tô Mộng Diệp”, “ngốc nữ Tô gia”, “bị đánh chết giữa phố”…

Thì ra thân thể này – vốn thuộc về một cô gái ngu ngốc, si tình đến mù quáng, bị người mình yêu hất ngã mà chết.
Và giờ, cô – A Vân – là người sống lại trong hình hài ấy.

Khóe môi cô cong lên, nụ cười lạnh như gươm.

“Đã nợ máu… thì phải trả bằng máu.”

“Đừng khóc nữa. Rót nước cho ta.”

Giọng nói của cô sắc lạnh, khiến Đóa Cơ lập tức im bặt.

“Vâng, tiểu thư!”
Cô hầu vội vàng chạy đi, vừa mừng vừa sợ. Trong lòng lại thấy vui mừng khôn xiết – tiểu thư có thể nói chuyện rõ ràng, không còn ngốc nghếch nữa, nghĩa là thật sự đã khỏi rồi!

A Vân dựa lưng vào gối, ánh mắt trầm ngâm.
Những đường gân nơi cổ tay vẫn hiện rõ khi cô siết chặt tay.
Một cơ thể yếu đuối, nhưng nếu rèn luyện, vẫn có thể khôi phục sức lực.

Cô không tin định mệnh, chỉ tin vào năng lực của bản thân.
Cô đã chết một lần, lần này – cô sẽ sống, và trả lại tất cả những gì cô từng mất.

Đóa Cơ cẩn thận bưng ly nước đến, mỉm cười khẽ khàng.
Nhưng vừa đến gần –

“RẦM!”

Cánh cửa gỗ bị đá bật tung, kêu rền như sấm.

Tiếng động khiến Đóa Cơ giật nảy, tay run mạnh, suýt làm đổ nước.
“Trời ơi, ai thế!”

A Vân không hề hoảng.
Ngược lại, cô bình tĩnh đến đáng sợ – bàn tay khẽ đón lấy ly nước, uống một ngụm, rồi đặt xuống bàn.
Ánh mắt sắc như dao lia về phía cửa.

Ba bóng người đồng loạt bước vào.

Đóa Cơ lập tức quỳ xuống, giọng run run:
“Tham kiến Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư! Tiểu thư nhà nô tỳ vừa tỉnh dậy, thân thể còn yếu, mong các vị tiểu thư bớt lời.”

A Vân hơi nhướng mày.
Ba người trước mặt – đều là nữ, y phục quý phái, khí chất khác nhau.

Người đứng đầu tiên, Tô Lan, Nhị tiểu thư – gương mặt xinh đẹp, nét kiêu kỳ hiện rõ trong từng ánh nhìn. Môi đỏ, mày cong, giọng lạnh nhạt:
“Muội đúng là mạng lớn. Bị người ta đánh đến chết mà vẫn sống lại được.”

Người thứ hai, Tô Huệ, Tam tiểu thư, dáng người thanh mảnh, áo màu hồng phấn, vẻ mặt nhu mì nhưng ánh mắt lại chứa tia chế nhạo:
“Nghe nói muội nhà ta lại làm trò mất mặt giữa phố, đuổi theo Tứ hoàng tử gọi ‘Hạo ca ca’ chứ gì?”

Người cuối cùng, Tô Linh, Tứ tiểu thư – dáng cao, khí chất sắc bén, nụ cười nhạt mà lạnh như dao:
“Ngũ muội, muội đúng là giỏi. Lần này làm Nhiếp Chính Vương phủ mất hết mặt mũi, nghe nói cả hoàng thành đều cười vào mặt chúng ta.”

Đóa Cơ nghe mà run rẩy, cúi đầu lí nhí:
“Ba vị tiểu thư, xin đừng nói nữa… tiểu thư nhà nô tỳ còn chưa khỏe…”

“Câm miệng!” – Tô Lan quát.
Đóa Cơ lập tức câm bặt.

A Vân nhướng mày, nhìn ba người bằng ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững như đang xem trò hề.
Giọng cô khàn khàn nhưng rõ ràng:
“Các vị là tỷ tỷ của ta?”

Ba người cùng khựng lại.
Tô Linh cười lạnh:
“Sao? Chẳng lẽ bị đánh đến ngu luôn rồi?”

Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào đôi mắt A Vân, giọng cười của cô đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt kia… không hề ngu dại, không hề sợ hãi. Nó sắc bén, lạnh, như một lưỡi gươm vừa ra khỏi vỏ.

Không khí thoáng chùng xuống.

A Vân hơi ngả người, môi khẽ nhếch:
“Nếu ba vị đã tới thăm, ta xin đa tạ. Nhưng thân thể yếu, không tiếp được lâu. Mời các vị ra ngoài.”

Tô Lan trừng mắt:
“Cái gì?! Ngươi dám đuổi tỷ tỷ mình?!”

A Vân thản nhiên đáp:
“Nếu không thích nghe, thì cứ coi như ta ngốc, ngốc thì chẳng biết sợ ai cả.”

Giọng cô bình thản, nhưng từng chữ như mang dao, cắt qua không khí.

Ba tỷ muội nhìn nhau, không nói nổi lời nào.
Trong ánh mắt họ, “Ngũ muội” hôm nay khác hẳn – không còn si dại, không còn hèn nhát, mà lạnh lẽo, bình tĩnh, sắc bén như thể bị thay đổi hoàn toàn.

Cuối cùng, Tô Huệ hừ khẽ một tiếng:
“Muội cứ nằm đó đi. Cũng đừng vọng tưởng Tứ hoàng tử sẽ để ý đến một kẻ ngu như muội nữa.”

Nói xong, ba người quay người rời đi, để lại một làn hương phấn nhàn nhạt trong không khí.

Đóa Cơ nhìn theo, mồ hôi lạnh đổ ròng.
Cô quay lại nhìn tiểu thư, nhỏ giọng:
“Tiểu thư… họ, họ không có ý xấu đâu, chỉ là nói chuyện hơi nặng lời một chút…”

A Vân không đáp.
Cô khẽ ngửa đầu, ánh mắt hờ hững nhìn trần nhà, ánh sáng mờ rọi lên gương mặt trắng mịn mà đôi mắt lại sâu hút.

“Tô phủ… Nhiếp Chính Vương phủ… Tứ hoàng tử Bách Lý Hạo…”
Cô nhẩm từng cái tên một, giọng thấp như gió.
“Nếu đây là trò đùa của số phận, thì ta sẽ khiến cả trò chơi này… phải đảo ngược.”

Bàn tay mảnh khảnh khẽ siết lại.
Trong đôi mắt kia – ngọn lửa lạnh âm ỉ cháy.

Một đặc vụ chết đi đã sống lại, trong thân thể của kẻ bị khinh miệt nhất kinh thành.
Nhưng từ giây phút này trở đi —
Kẻ mà tất cả từng cười nhạo… sẽ là người khiến cả triều đình phải run sợ.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...